Ông nội mắng yêu:
“Lớn rồi còn bày đặt giận với chả dỗi.”
“Ứ ừ… con mãi là công chúa bé nhỏ của ông cơ… Nếu sau này ông không giúp con tìm người đàn ông tốt khác, con sẽ để Tần Minh lại cho ông và ba mẹ nuôi, còn con sẽ tung tăng khắp phương trời, không đi làm, cũng không thèm trở về ăn Tết với ông nữa…”
Ông nội cũng đành chịu thua trước trò làm nũng của cô, ông vỗ vỗ lưng cô:
“Được rồi, được rồi. Vậy để ông tìm chồng cho con, tìm cha cho Tần Minh nha. Tìm không được thì ông đành chấp nhận để con ở vậy đến già, Hứa gia chúng ta vẫn đủ sức nuôi mẹ con con cơ mà.”
“Dạ…”
Cô vui vẻ.
“Ông thấy Hàn Thần với gia đình thằng bé cũng được, nếu con có thể về đó yên bề gia thất cũng tốt.”
Ông chợt nhắc đến chuyện này.
Hứa Đào Nhi nghĩ ngợi trong lòng, gương mặt tự nhiên lại ủ rũ.
“Con cũng không dám chắc nữa.”
Ông an ủi cô:
“Con phải tin tưởng vào mắt nhìn của ông chứ? Ông quan sát thằng bé đó nhiều năm rồi, cho dù sau này hai đứa hết tình cảm với nhau thì ít nhất người có đạo đức như nó cũng sẽ có trách nhiệm với vợ với con.”
“Làm sao mà nói trước được, Tần Minh vốn chả phải con của anh ấy. Với lại, con cũng không chắc anh ấy có tình cảm với con thật hay không, hay chỉ là ham muốn của lạ nhất thời.”
Hứa Đào Nhi nói với ông nội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-cua-tieu-tam-la-chong-toi/2633071/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.