Triệu Ngọc Nghiên bất mãn trong lòng, nhất thời không biết cãi thế nào.
Ông Triệu thấy thế thì nói ngay:
“Tóm lại, hiện tại mày hãy ở yên nhà đi. Vụ thuốc giả của Tần Thị chỉ là cái cớ cho tên Hàn Thần đó trả thù thôi. Hàn Thần nó đã muốn diệt Tần Thị thì cho dù mày có dốc cả Triệu Thị nhà mày vào cũng không cứu được đâu con ạ. Mày cứ chờ mà xem, đến mức khiến Tứ trụ vào cuộc rồi, chắc chắn không chỉ vụ thuốc giả còn ảnh hưởng đến bệnh viện của chú ba mày và cả vụ rửa tiền của mày nữa đấy nghe chưa?”
Triệu Ngọc Nghiên biết lời cha cô ta có lý.
“Nhưng ba à…”
“Câm! Câm ngay! Tao không muốn nghe thêm bất cứ lời biện minh nào cho thứ tình cảm trai gái đó của mày nữa! Thời gian mày suy nghĩ về thằng đó, thì mày hãy nghĩ làm cách nào để đưa Triệu gia tách khỏi vòng xoáy này đi, đừng để mọi thứ ảnh hưởng đến chúng ta.”
Ông Triệu mắng một thôi một hồi, sau đó đứng lên bỏ ra ngoài để lại Triệu Ngọc Nghiên trong phòng khách.
Lời của ông không hề sai, và Triệu Ngọc Nghiên cũng biết rất có thể chính Hàn Thần cố ý đẩy cô ta và Tần Dịch Phong vào thế mâu thuẫn như vậy nhằm ép buộc cô ta phải đưa ra lựa chọn.
Hoặc là cứu Tần Dịch Phong và cùng chết với anh ta.
Hoặc là vì bản thân, vì Triệu gia mà trơ mắt nhìn Tần Dịch Phong sụp đổ.
Hàn Thần… anh thật độc ác!
Triệu Ngọc Nghiên uất hận đặt tay lên bụng mình khóc nấc lên thành tiếng như thể đang dằn xé tâm can khi phải đưa ra quyết định.
Và rồi, không biết có phải lời của ông Triệu mắng nhiếc cô ta không sinh con được với Hàn Thần đã đụng tới nỗi đau khảm sâu trong lòng cô ta hay không?
Cô ta nắm tay nắm chặt, đạp ngã chiếc vali tiền ra nền nhà, sau đấy loạng choạng trở về căn phòng ngủ của mình. Đứng trước hộc tủ luôn khóa chặt thật lâu, nước mắt lăn dài trên đôi gò má cô ta, thật lâu sau cô ta mới quyết định mở nó ra.
Chiếc ví nam cũ kỹ…
Bức thư tay với nét chữ mạnh mẽ mang dấu ấn riêng của anh đã phai mờ…
Khung ảnh cỡ vừa là tranh vẽ người con gái thật xinh đẹp nhưng không phải là cô ta. Triệu Ngọc Nghiên tự cười khẩy chính mình, vậy mà trong giây phút cô ta lấy trộm bức tranh anh vẽ Hứa Đào Nhi về, cô ta đã điên cuồng khống chế suy nghĩ của mình, cố gắng tẩy não chính mình…
Rằng, trong bức tranh đó chính là cô ta, là Triệu Ngọc Nghiên… chứ không phải Hứa Đào Nhi.
Những thứ đồ này không biết đã tồn tại ở đây bao nhiêu năm tháng, trải qua bấy nhiêu thời gian thì chủ nhân của nó cũng đã thay đổi. Chỉ duy nhất một điều, người trong tim anh vẫn chỉ có một mình Hứa Đào Nhi.
Hàn Thần…
Ngọn lửa từ yếu ớt dần dần bùng cháy lên, mùi cồn đan xen với mùi khét từ chiếc ví da và mùi khung ảnh cháy kết hợp lại với nhau như mùi ‘ngày tàn, tình tan’ khiến lòng người trở nên tê dại, khó chịu.
Triệu Ngọc Nghiên suy sụp ngồi trước ngọn lửa đang thiêu đốt đi thứ tình cảm vấn vương duy nhất còn sót lại sâu thẳm nơi trái tim cô ta.
Trong ánh mắt là tia tuyệt vọng đau đớn, cũng là tia hận thù bùng cháy…
Cổ họng cô ta vì khóc nhiều mà trở nên khàn đặc, cô ta gằn lên từng chữ:
“Hàn Thần… anh đã đối xử với em như thế… vậy thì đừng trách em…”
…
Rời khỏi Hoàng Thành Mường Thanh, chiếc xe của Tần Dịch Phong chạy dọc con đường, trở về Tần gia. Cha mẹ và chị gái của hắn bấy giờ cũng đang rất căng thẳng gấp rút tìm đến sự trợ giúp của người này người kia, nhưng người ta sợ bị vạ lây nên lấy lý do thoái thác, không ai muốn giúp.
Nhìn thấy hắn về, bà Tần đỏ mắt đi tới:
“Con ơi, con xem… bên công an lại tiếp tục gửi đến lệnh triệu tập rồi, họ cảnh cáo con nếu không tới thì đừng trách họ. Lần này, nếu như không xử lý thỏa đáng chắc chắn con sẽ phải ngồi tù đấy… Con à… mẹ không muốn con vào tù đâu… Nhưng bây giờ mọi bằng chứng đều chứng minh con có tội…”
Tần Dịch Phong đau đầu khi thấy mẹ hắn lại tiếp tục khóc lóc. Hắn ta mệt mỏi. Lần đầu tiên suy nghĩ đến việc khi xưa Hứa Đào Nhi cũng từng chịu đựng sự phiền phức không khác gì đày đọa của mẹ hắn.
"Mẹ, đừng nói nữa."
"Nhưng mà con à…"
Bà Tần vẫn tiếp tục lải nhải.
Tần Dịch Phong bực bội gắt lên:
"Ngồi tù thì ngồi tù. Mẹ, mẹ để con yên được không? Mẹ đừng khiến con cảm thấy mệt mỏi khi trở về cái nhà này nữa."
Hắn là tức giận với người ngoài không được thì về trút giận lên mẹ hắn. Bà Tần nhìn hắn giận dữ thì sợ hãi, đúng lúc ông Tần và Tần Thủy Liên lên tiếng can ngăn, bà ta mới có lý do tránh đi.
Tần Thủy Liên nhìn một gia đình bốn người đang dần xảy ra những mâu thuẫn, cảm thấy bất lực thở dài, đột nhiên chị ta nghĩ đến nếu bây giờ Hứa Đào Nhi còn ở đây… Như vậy mọi chuyện sẽ dễ dàng được giải quyết rồi.
Chị ta bấy giờ mới cảm thấy tầm quan trọng của Hứa Đào Nhi trong nhà. Miệng bực tức nói:
“Tất cả cũng đều tại con khốn Hứa Đào Nhi kia, nếu không phải do nó thì nhà chúng ta sẽ bị Hàn Thị ghi thù hay sao? Bây giờ quyền lực của ba và A Phong ở Tần Thị đều bị cướp mất, chưa nói đến chuyện phá sản mà quan trọng chính là A Phong bị ngồi tù…”
Chị ta đỡ chán, phàn nàn:
“Thật sự hiện giờ con không biết phải làm sao? Đám nhân viên ở văn phòng Luật của con cũng đang bàn ra tán vào nhà chúng ta. Sáng nay con còn đánh nhau với một đứa nhân viên nữa… Cũng may cô ta không có chức quyền, không dám làm liều như lão già Dao kia mà chỉ cần cho ít tiền thuốc thang là câm miệng rồi, nếu không chỉ sợ con sẽ bị kiện chết mất!”
Ông Tần nghe vậy thì dặn dò:
“Những lúc thế này thì kiềm chế lại bản thân đi, đừng để cha mẹ đã lo cho A Phong rồi còn phải cuống cuồng chạy án cho con.”
Tần Thủy Liên đưa mắt nhìn ông ta, rõ ràng chị ta vẫn chưa gây ra vấn đề gì lớn nhưng người làm cha như ông đã tỏ thái độ trọng nam khinh nữ như vậy rồi?
Đang lúc chị ta muốn nói điều gì đó nhằm phát tiết ra nỗi bực tức trong lòng, thì chợt điện thoại reo lên. Sắc mặt Tần Thủy Liên khi nhìn thấy tên người gọi tới thì hiện lên ý mừng rỡ…
“Alo…”
Tần Thủy Liên giọng ngọt ngào nói với chiếc điện thoại. Sự thay đổi bất thường như thế khiến cả nhà Tần gia đều nhìn về phía chị ta.
Tần Thủy Liên ý cười nịnh nọt đong đầy:
“Đợi chị một chút.”
Sau đó chị ta đứng lên đi ra bên ngoài nhằm lấy không gian riêng tư. Cả nhà nhìn theo, nghĩ bụng đến giờ này rồi Tần Thủy Liên vẫn còn có tâm trạng đi tìm trai sao?
Thật ra là Tần Thủy Liên đang tìm sự trợ giúp từ người bạn trai cũ của chị ta.
Đầu bên kia điện thoại là con trai của ngài Ủy viên Bộ Chính trị trong quốc hội. Giọng nói nam tính có phần trẻ trung vì đối phương năm nay mới hai mươi tư tuổi:
“Liên Liên, tìm em có chuyện gì?”
Trong tất cả những người đàn ông mà Tần Thủy Liên từng hẹn hò qua thì có Vũ Kiệt kỹ năng giường chiếu tệ nhất cũng hay bị chị ta âm thầm chê là yếu sinh lý, trước khi chia tay còn bị chị ta cắm cho vài cái sừng mà không biết. Vũ Kiệt vẫn luôn tỏ ra là còn yêu Tần Thủy Liên.
Đến hiện tại, khi chị ta tìm kiếm sự trợ giúp từ tất cả mọi người, chỉ có Vũ Kiệt là chủ động liên hệ lại cho chị ta. Chị ta mừng rỡ, sau khi trao đổi, ngay lập tức lái xe tới khách sạn là địa điểm hẹn gặp mặt của hai bọn họ.
Không sao, chỉ cần có thể giúp được Tần gia thì chị ta chấp nhận ngủ với tên yếu sinh lý đó một hoặc thậm chí là nhiều lần nữa…
‘King koong.’
Cánh cửa phòng VIP khách sạn mở ra, bên trong Vũ Kiệt ăn mặc lịch thiệp, gương mặt sạch sẽ trắng sáng khiến chị ta hơi ngẩn ra.
“Vào đi.”
Vũ Kiệt nghiêng người cho chị ta vào trong.
Bên trong, một bàn ăn đầy nến và hoa đã lung linh. Tần Thủy Liên luôn cảm thấy tiếc nuối, bởi Vũ Kiệt là người rất ga lăng, đáng tiếc lại bị yếu sinh lý, không thỏa mãn được chị ta.
Vũ Kiệt đã rót sẵn ly rượu vang cho Tần Thủy Liên, cậu ta cầm ly rượu của mình đứng tựa vào bàn ăn nhìn Tần Thủy Liên trên ghế bằng ánh mắt mê hoặc. Tần Thủy Liên cầm lấy ly rượu, nhưng chưa vội uống mà mở lời xin cậu ta giúp đỡ.
“Kiệt, mấy nay chị thực sự rất mệt mỏi, chuyện ồn ào của Tần Thị và em trai chị… Giờ ai cũng bỏ chị đi, chỉ có mình em là chấp nhận gặp chị, còn lắng nghe chị nói.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]