Hứa Đào Nhi chợt nghĩ, chồng cô bé thì bị ba ghen tị, lớn thì bị con trai tị nạnh, số kiếp anh tránh làm sao được ‘thị phi’ từ chính người thân của mình.
Cô tiếp tục an ủi Hàn Thần Minh:
“Đúng vậy, trên đời này, có mẹ con mình yêu thương nhau nhất. Không có ai yêu con bằng mẹ, cũng không có ai yêu mẹ bằng con… Vậy nên con đừng nghĩ là vì bản thân con nên mẹ mới bị bệnh, mà hãy cố gắng ăn ngoan chóng lớn, sống thật tốt. Lớn hơn một chút nữa có lẽ con sẽ hiểu những gì mẹ nói, rằng không có con… mẹ thực sự không biết phải sống thế nào…”
Cô thực không biết phải sống thế nào trong những năm tháng đó, không biết phải đối mặt với nỗi đau ra sao, phải mạnh mẽ chống chọi với cuộc đời như thế nào?
“Cuộc đời này của mẹ thật tuyệt khi có sự xuất hiện của con. Con là bảo bối nhỏ ông trời đã ban cho mẹ đó, con à! Chỉ cần con hạnh phúc, mẹ sẽ hạnh phúc…”
Hàn Thần Minh có lẽ vì những lời nói yêu thương dồn dập của cô mà trở nên tin tưởng hơn. Cậu bé dụi dụi mặt vào lòng cô, giọng ngàn ngạt nói:
“Mẹ ơi, con hiểu rồi, từ giờ con sẽ không nghe các cô ngoài kia nói gì về mẹ nữa. Từ giờ, có chuyện gì, con sẽ nói với mẹ, sẽ hỏi ý kiến của mẹ trước. Con sẽ không khóc nhè để mẹ phải buồn bã nữa ạ…”
Cô xoa đầu con, rưng rưng:
“Con của mẹ suy nghĩ ngày càng trưởng thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-cua-tieu-tam-la-chong-toi/2632975/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.