Sau đấy, cảnh sát cần lấy lời khai của Hứa Đào Nhi, phải mất thêm nửa tiếng thì họ mới thực sự rời đi. Lúc họ vừa khuất bóng, Hứa Đào Nhi đã ngã vào lòng Hàn Thần:
“Anh nghe thấy gì không? Họ nói… nếu như em không tới kịp thì chắc chắn ngày hôm nay con trai của chúng ta…”
Câu sau cô không tài nào nói tiếp được, trong đầu mường tượng ra vô số cảnh tượng kinh khủng đầy máu me xung quanh con trai cô. Hàn Thần đã được cảnh sát cho xem camera, anh hoàn toàn có thể hình dung ra tình huống nguy hiểm lúc đó.
Sắc mặt anh tối sầm lại, chỉ có thể ôm lấy cô, cùng cô trải qua cung bậc cảm xúc tồi tệ nhất sau khi đưa con trai thoát khỏi nguy hiểm.
Không lâu sau, ba và hai em chồng, cùng với ba mẹ cô đã tới bệnh viện. Vừa hay phòng cấp cứu mở ra, ba chồng mới không có cơ hội trách cứ gì Hàn Thần mà trực tiếp đi thẳng tới bên giường y tế vợ ông đang nằm.
Thấy trên mặt bà dán băng cứu thương, lòng ông đau như cắt không còn màng bất cứ thứ gì khác. Người ta chỉ nghĩ rằng tình cảm hai ông bà rất tốt, chỉ có Hàn lão gia là hiểu, ông thương bà cỡ nào.
Cả bà và Hàn Thần Minh đều được chuyển vào phòng bệnh VIP chăm sóc đặc biệt.
Hàn lão gia nhìn bà nằm trên giường bệnh, những ký ức tăm tối của năm đó lại chợt ùa về khiến ông rất lâu không thể bình tĩnh. Bao năm qua, cảm giác sợ mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-cua-tieu-tam-la-chong-toi/2632126/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.