Hứa Đào Nhi gồng mình chịu tát, trên gương mặt xinh đẹp đã in hằn mười ngón tay. 
Thấy cô không trả lời, Triệu Ngọc Nghiên tiếp tục tác động vật lý vào người cô. Hứa Đào Nhi không chịu được nữa, lúc cô dùng đôi tay bị trói chặt chống cự lại cô ta, liền bị mấy tên đàn em của cô ta cản lại. Triệu Ngọc Nghiên hăng máu, đạp vào người cô khiến cô ngã sõng soài ra đất. 
Từ thời cha sinh mẹ đẻ, chưa bao giờ mà cô chịu đau như vậy. Dù có từng đánh nhau thì cô cũng không bao giờ là kẻ yếu thế như bây giờ. 
Đầu óc cô choáng váng, gục dưới đất rất lâu không ngồi dậy được. 
“Tóm nó lại đây cho tao.” 
Hai tên đàn em lôi cô lại bên chân Triệu Ngọc Nghiên. 
Nhìn cô thảm hại, cô ta hung hăng bóp lấy cằm cô: 
“Mày biết tại sao không? Vì tao ghét mày… tao ghét gương mặt xinh đẹp lúc nào cũng tỏ ra kiêu ngạo của mày, con chó!” 
Nói rồi, cô ta lại tát cô thêm một phát, giọng gằn lên: 
“Chắc mày không nhớ đâu, từ lúc học cấp một tao đã căm ghét bản mặt của mày đến tận xương tủy. Tao ghét mày tại sao lúc nào cũng được đám con trai bâu lấy, tao ghét mày vì mày lúc nào cũng được mấy con chó cái làm thân, tao ghét mày vì mày có gia đình hạnh phúc hơn tao… Tao căm ghét mày, cả đời này tao căm ghét mày!” 
Hóa ra, cô ta từng học chung trường cấp một với Hứa Đào Nhi, thế nhưng vì không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-cua-tieu-tam-la-chong-toi/2632101/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.