Hứa Đào Nhi tò mò hỏi: 
“Sao em nghe đồn chú ấy không yêu mẹ của Nhiên Nhiên mà?” 
“Không phải cứ yêu thì mới không quên được.” 
Hàn Thần khẽ thở dài: 
“Cảm giác dằn vặt, tội lỗi càng khó quên hơn.” 
“Vậy sao?” 
Lòng cô thật phức tạp, dường như trong trái tim mỗi người đều có những nỗi ân hận riêng không thể quên đi, ngay cả những người tưởng chừng vô tư phóng khoáng như Hàn Trạch cũng không ngoại lệ. 
Sau khi nghe Hàn Thần kể về cuộc tình lâm ly bi đát của em trai anh, Hứa Đào Nhi xúc động, cô cụp mắt xuống, ăn miếng tôm nhưng cổ họng nghẹn đắng. 
Hàn Thần thấy thế, vuốt lưng an ủi cô. 
“Đừng buồn, đó không phải chuyện của vợ, anh kể vợ nghe vui vui thôi. Vợ mà buồn, lần sau anh không kể cho em nghe nữa.” 
Cô vội vội vàng vàng lấy lại tâm trạng, miệng cãi ngay: 
“Là em thương Nhiên Nhiên đó, tự dưng nghe anh kể chuyện xong, em lại mong chị Linh Lan sớm có thể thu phục được chú Trạch. Như vậy Nhiên Nhiên cũng sẽ có một người mẹ thứ hai yêu con thật lòng.” 
Thấy anh không nói gì, Hứa Đào Nhi chợt hỏi: 
“Anh thấy sao?” 
Hàn Thần hơi suy tư, mãi mới nói được một câu: 
“Bác sĩ Liễu… cũng được.” 
Cô gật đầu tán thành: 
“Tất nhiên rồi, em và chị ấy chơi với nhau từ bé… ừm thật ra là… em bé còn chị ấy lớn. Chị ấy rất tốt, quan trọng là rất thương Nhiên Nhiên và từ trước tới 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-cua-tieu-tam-la-chong-toi/2632096/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.