Văn Quảng vội vàng kéo tay Tư Nhĩ vào trong xe sau đó đóng chặt cửa lại. Vẻ mặt tức giận, ánh mắt chứa đầy sát khí như thể muốn ngay lập tức muốn giết chết người con gái trước mặt vậy.
- Nói đi. Lý do vì sao cô lại muốn ly hôn. - Văn Quảng gằn giọng nói, mỗi từ nói ra đều chứa đầy sát khí.
- Lý do rõ ràng thế còn gì! Tôi là không còn xứng với anh nữa. Với lại thay vì ở đây hỏi tôi những điều vô lý này thì sao anh không vào kia làm quen với cô dâu mới của mình đi. - Tư Nhĩ cố ngọ ngậy, lần đầu tiên trong hai năm qua cô được tự tin lên giọng với người đàn ông này.
Cảm giác cứ phải nói là đã thực sự… nhưng nhiêu đây vẫn chưa có đủ cho anh được.
- Cô… - Nhưng Tư Nhĩ còn chưa kịp vui được bao lâu thì đã bị Văn Quảng tức giận xiết chặt lấy cổ cô khiến cô không tài nào thở nổi.
- Bỏ… bỏ ra… tôi… không… thở…. - Tư Nhĩ thều thào cầu xin.
Văn Quảng bấy giờ mới ý thức được hành động của bản thân vội vàng buông tay.
“khụ khụ khụ…” Tư Nhĩ vừa mới thoát chết trong gang tấc xong nên bây giờ vẫn còn rất sợ, cô vừa sợ vừa ho lên mấy tiếng sặc sụa.
- Sao không thử cầu xin tôi. Biết đâu tôi sẽ giúp cô giữ lại gia đình này thì sao? - anh cố giữ bình tĩnh để nói chuyện với cô.
- Tại sao tôi phải cầu xin anh nữa? Tôi cầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-cu-xin-tu-trong/2680245/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.