Chiếc đèn sáng ở cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng chịu tắt, Tư Nhĩ hít một hơi chạy ra đợi sẵn ở cửa chỉ chờ được biết tình hình hiện giờ của Trần Trung.
- Bác sĩ anh ấy sao rồi? - trong lúc hỏi Tư Nhĩ không kiềm được cứ liếc mắt nhìn vào bên trong mãi.
- Người nhà yên tâm. Bệnh nhân đã qua khỏi cơn nguy kịch rồi. Chúng tôi sẽ chuyển cậu ấy vào phòng hồi sức. Có điều do phần tay bị va đập mạnh với gãy chân nên sẽ cần kha khá thời gian để nghỉ ngơi đấy! - bác sĩ điềm đạm thông báo tin mừng, dứt lời liền vội bước rời đi.
Tư Nhĩ với ông lão nghe thế, thở phào nhẹ nhõm, bao nhiêu nỗi lo trong gần hai tiếng vụt tan biến đâu mất chỉ trong vòng có mấy giây ngắn ngủi.
- May quá. Cảm tạ trời đất! - ông lão bán vé mừng rỡ chắp tay cảm tạ trời đấy ngay giữa hành lang bệnh viện.
Tuy rằng thấy hành động này của ông ấy có hơi kì nhưng Tư Nhĩ cũng chẳng bảo gì. Suy cho cùng vẫn là vì ông đang mừng cho Trần Trung thôi chứ có cái gì đâu.
Nhưng còn chưa kịp vui mừng được bao lâu, điện thoại của Tư Nhĩ đã vội đổ chuông, nhìn số gọi đến trên màn hình điện thoại, cô mệt mỏi nhấc máy.
- Lại có chuyện gì nữa vậy? - Tư Nhĩ có phần bực bội trong lời nói.
- Bên phía Trần Văn Quyết với Nhã Kì nói sẽ không cung cấp toàn bộ dịch vụ cho chúng ta như dự định trước đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-cu-xin-tu-trong/2680209/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.