Tư Nhĩ cảm thấy khá khó xử khi Như Nguyệt cứ ôm chặt lấy mình khóc mãi không thôi như thế nhưng cô lại chẳng lỡ quát mắng đẩy cô ta ra vào lúc này được. Nói thế nào thì cô ta cũng là con gái, mà con gái thì có ai không yếu đuối? Nhất là khi khóc…
Trần Trung ở đầu dây bên kia nghe rõ ràng từ tiếng khóc, từng tiếng nấc cục của Như Nguyệt tạo ra nhưng anh vẫn không nói thêm bất cứ lời nào. Được một lúc thì chỉ còn nghe thấy những tiếng tiếng “tút tút” lạnh lẽo phát ra từ điện thoại.
- Tại sao? Tại sao ngay đến cả anh ấy cũng rời bỏ tôi mà đi? - Như Nguyệt nghẹn ngào hỏi. Không chắc là cô ta đang hỏi Tư Nhĩ hay đang tự hỏi chính mình nữa.
Tư Nhĩ không trả lời cô ta, chỉ dịu dàng an ủi cô ta bằng một cái ôm hờ….
- Anh ấy ở đâu? Sao… sao giọng anh ấy lại yếu như vậy? Anh ấy bệnh sao? Mùa này anh ấy dễ bị cảm và ốm vặt. Anh ấy ốm rồi à? - Như Nguyệt ôm chặt Tư Nhĩ hơn, kiên trì hỏi Tư Nhĩ từng câu một.
- Cô quan tâm làm gì? Cứ sống tốt là được rồi. Tôi nghĩ rằng anh ấy muốn thấy cô sống tốt hơn là yếu đuối thế này đấy!
Tư Nhĩ dứt khoát đẩy cô ta ra. Vẫn không nói cho cô ta tình trạng hiện giờ của Trần Trung. Dù cô ta có đau lòng đến thế nào thì cô cũng không muốn nói cho cô ta. Sợ rằng cô ta sẽ lại lần nữa khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-cu-xin-tu-trong/2680200/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.