Chương trước
Chương sau
Chuyện Tư Nhĩ cùng Trần Trung đi ăn tối cùng nhau không chỉ có một mình Anna biết, Văn Quảng cũng biết chuyện này bởi anh giống với Anna ở một điểm đó là luôn muốn theo sát mọi hoạt động của Tư Nhĩ. Có điều mục đích của mỗi người là khác nhau, Anna theo dõi Tư Nhĩ với rắc tâm muốn làm hại cô còn Văn Quảng lại theo dõi cô chỉ với mong muốn được hiểu thêm về cô, muốn biết rõ ràng xem liệu cô là “thích sữa dâu ghét sữa cam” như thế nào. ( cách nói ẩn dụ của Như Nguyệt, nếu độc giả quên thì có thể đọc lại ở chương 41 hợp tác )

- Lam Tư Nhĩ… em nhất quyết cự tuyệt tôi trong khi có thể vui vẻ đi ăn với tên mù đó? Ra là chỉ bên tôi em mới thấy khó xử thôi phải không? - Văn Quảng tức giận bóp chặt điện thoại, lẩm bẩm nói, không thèm để ý đến sự có mặt của Nam Nhật ở đây.

Nam Nhật đang nhâm nhi ly rượu trên tay tự nhiên thấy Văn Quảng lẩm bẩm chửi gì đấy còn nghi ngờ không biết tên này có phải làm việc nhiều tới mức hoá điên rồi không? Ở đây làm gì có mặt của Lam Tư Nhĩ cho anh chửi?

- Nói này chứ… cậu không bị hâm đúng không? Rủ tôi ra đây bảo uống rượu cho giải tỏa xong bây giờ ngồi cáu gắt vớ vẩn.

Đang bực mà còn phải nhìn cái vẻ mặt nhởn nhơ như muốn gạ đòn của Nam Nhật nữa thật khiến cho Văn Quảng chỉ muốn được thoả sức xuống tay với anh ta ngay tức thì mà thôi. Rất may là vẫn còn kiềm lại được để quay mặt đi chỗ khác.

- Cậu xem đi. - Văn Quảng tức giận ném điện thoại về phía Nam Nhật.

Nam Nhật ngơ ngác cầm điện thoại lên xem… cái này thì đúng là nên giận thật rồi. Thái độ đối với Trần Trung đúng là khác hẳn so với Văn Quảng, xem ra tên Trần Trung này vậy mà không tầm thường đâu. Có thể cùng lúc thu hút cả vợ cũ lẫn vợ mới của thằng bạn anh.

- Cái này…. Đúng là thiệt thòi cho cậu rồi, bạn thân ạ…. - Nam Nhật cố nhịn cười.

Miệng anh tủm tỉm nhưng lòng anh lại gào thét không cho phép anh được cười trên nỗi đau của người khác, đặt biệt người đó còn là bạn thân anh nữa.

- Cậu thấy có gì buồn cười lắm sao? - Văn Quảng ngay lập tức nhìn ra Nam Nhật đang cố nhịn cười bởi khả năng che giấu cảm xúc của tên này kém tệ.

Chả cần nhìn, liếc mắt qua một cái cũng có thể rõ anh ta đang vui hay buồn, đang cười hay đang khóc.

- Tôi… tôi xin lỗi… nhưng mà cứ nghĩ sức hút bao năm nay của cậu bây giờ lại thua một người khiếm khuyết là tôi lại không thể nhịn cười nổi, đã thế anh ta còn có sức hút với cả vợ cũ, lẫn vợ mới của cậu nữa chứ… ha ha ha ha aaaaa. Cậu nghĩ xem… ha ha … tôi sao nhịn cười cho nổi? Ha ha ha.

Không bị nhắc đến thì chắc Nam Nhật còn có thể cố gồng mình nhịn cười thêm lát nữa nhưng bị nhắc trực tiếp thế này khiến cho dây thần kinh buồn cười của anh ta như bị mất đi khả năng kiểm soát, hoàn toàn không thể kiểm soát nổi mà cười phá lên.

- Tôi không coi Như Nguyệt là vợ. Cậu nên nhớ rõ điều đó cho tôi, người vợ của tôi duy nhất chỉ có mình Tư Nhĩ thôi. Có thế nào thì…

Văn Quảng nhìn người anh em anh xem như chí cốt bao năm nay, chỉ đành bất lực rời đi. Bao năm nay không hiểu sao lại chơi thân với loại người này nữa.

- Đi giữ vợ à? Ha ha ha… - Nam Nhật vẫn chưa thể thôi cười.

- Ừ. - Văn Quảng lạnh nhạt trả lời, không muốn chấp Nam Nhật làm gì.

- Chúc cậu may mắn. Mệnh đào hoa mà sao cũng có lúc khổ vậy cơ chứ? Bảo rồi bớt đào hoa lại, sống cần kiệm như tôi thôi thì không nghe… - Nam Nhật không biết điểm dừng tiếp tục cà khịa Văn Quảng.

Còn Văn Quảng vốn định không chấp anh ta chuyện hôm nay nhưng vì anh ta cười dai khịa mãi không thôi làm anh bắt buộc phải suy nghĩ lại.

- Cậu có muốn thử chút cảm giác của tôi không? Chúng ta anh em tốt, có khổ cùng chịu đi. - Văn Quảng ẩn ý nói.

Nam Nhật ngơ ngác vẫn chưa hiểu cái “khổ cùng” mà Văn Quảng đang đề cập đến kia là gì. Nhưng xem ra có vẻ mệt rồi đây.



- Ý… ý cậu là sao? Tôi chưa hiểu lắm…

- Thế để tôi giải thích cho cậu hiểu vậy. Chuyện là tôi nghe nói bố mẹ tôi có mấy mối muốn tìm hiểu cho em gái Trần Thư của tôi. Tôi vốn thấy gia cảnh cậu không tệ, lại có công làm bạn tôi bao năm nay nên muốn ứng cử cậu, vậy mà hôm nay cậu khiến tôi thất vọng tràn trề, sự tự trọng của tôi không cho phép để yên như thế, thế nên tôi quyết định tìm hiểu cho em gái tôi một người đàn ông…

Nghe đến đây nụ cười mới khi nãy còn toe toét trên môi Nam Nhật bây giờ đã chẳng còn thấy đâu. Thay vào đó là ánh mắt hoảng hốt và sự lo lắng hiện rõ ở trên khuôn mặt anh ta.

- Tôi vẫn còn chưa kịp theo đuổi em cậu nữa mà… sao có thể để cậu nói gả cho người khác là gả? Em ấy đồng ý chưa? Cậu là anh chứ có phải bố mẹ em ấy đâu? - Nam Nhật vẻ nghiêm túc nói chuyện với Văn Quảng.

Văn Quảng cũng không ngờ động đến Trần Thư lại khiến cho Nam Nhật nghiêm túc nhanh như thế! Xem ra là thật lòng với con bé thật rồi. Mặc dù có chút thương tình đấy nhưng Văn Quảng vẫn không chịu bỏ qua dễ dàng như vậy được.

- Em gái tôi sau khi bị Ngô Quang Đức từ chối thì đã chết tâm với tình yêu rồi, hạ quyết tâm là yêu ai cũng được, miễn là đàn ông. Chuyện đại sự nó cũng tin tưởng giao cả cho tôi, cậu thấy tôi có đủ quyền để can dự chưa?

Phải dạy dỗ cho tên này chừa hẳn đi thì thôi.

- Anh vợ… - Nam Nhật mỉm cười khoác vai Văn Quảng, giọng điệu nịnh hót.

- Tôi không nhận cậu làm em rể bao giờ cả, đi ra chỗ khác để tôi còn đi tìm vợ. - Văn Quảng xua đuổi Nam Nhật rảo bước đi ra xe.

- Để tôi chở cậu đi.

- Khỏi cần tôi tự đi được.

- Thế nhớ giúp tôi theo đuổi em gái cậu nhé? Tôi quyết định rồi đấy! Tôi phải có được em gái cậu. - Nam Nhật khí thế quyết tâm hừng hực.

- Kệ cậu. Tôi không quan tâm. Bây giờ đối với tôi quan trọng nhất vẫn là đi tìm lại vợ. Cậu mà còn cản trở tôi làm tôi đến muộn và mất vợ thì cậu cứ liệu cái thần hồn đấy! - Văn Quảng đe dọa.

Tiếp đó anh lạnh lùng tránh qua một bên, thản nhiên đi lướt qua Nam Nhật.

.

Theo đuổi lại vợ cũ thực sự là mệt hơn nhiều so với việc tán tỉnh một cô gái mới rồi lấy về làm vợ. Trên đường phố, tầm này là khoảng thời gian cực hợp để đi hẹn hò, các cặp đôi tay trong tay đi dạo ở ven hồ, ngồi ăn ở quán ăn, thử đồ,… đâu đâu cũng chỉ toàn trông thấy hình ảnh hạnh phúc của các cặp đôi trẻ. Thế mà ở trong xe lúc này lại là một kẻ mệnh danh đào hoa đang tức tốc phóng xe đi tìm lại vợ cũ.

Đúng là lực cười thật đấy!

Tại một quán ăn bình dân…

Tư Nhĩ không biết việc mình đi ăn với Trần Trung lại bị hết người này đến người khác theo dõi rồi chụp hình lại gửi đi khắp nơi nên vẫn rất vui vẻ ngồi ăn cơm tối với anh ta.

- Dạo này tôi có đi làm thêm buổi sáng Chủ Nhật nữa nên tiền lương cũng được cải thiện hơn rất nhiều, với lại bà chủ nhà dạo này còn đối xử khá tốt với tôi, nên cô không cần phải lo lắng cho tôi gì cả đâu. - Trần Trung thoải mái tâm sự cùng Tư Nhĩ.

Kể ra cũng đã lâu hai người không còn có nhiều cơ hội ngồi nói chuyện, tâm sự với nhau như lúc này nữa rồi, chính xác là từ lúc cả hai quyết định quay lại chốn thành thị xô bồ này.



- Còn tôi cả tuần bận rộn bất kể ngày nào. Công việc cần tôi cứ xếp dài cả đống ý, tôi nhìn thôi đã thấy kinh, thế nhưng vẫn phải chăm chỉ làm từng việc, việc một. Làm xong còn không khỏi ngưỡng mộ bản thân vì có thể làm nhiều được tới vậy luôn đó.

Đáp lại, Tư Nhĩ cũng rất thoải kể cho Trần Trung nghe rất nhiều chuyện của cô thời gian dạo gần đây, chỉ trừ có truyện tình cảm và chuyện của Như Nguyệt là cô tuyệt nhiên không nhắc ở trước mặt Trần Trung. Bởi lẽ chuyện tình cảm của cô có phần phức tạp, khó lòng kể ra được, còn về Như Nguyệt, nhắc đến cô ta chỉ tổ làm cho Trần Trung cảm thấy khó xử và muốn thu mình hơn.

- Tôi cũng nghe nói về nữ giám đốc mới của công ty Lam Gia, không ngờ cô còn trẻ mà lại giỏi như thế. Lúc trước tôi chỉ nghĩ cô giỏi mỗi chơi đàn thôi ấy! - Trần Trung thật lòng tỏ ra ngưỡng mộ người như Tư Nhĩ.

Trước đó khi vẫn còn sống ở vùng ngoại thành, có lần Trần Trung đã nghe Tư Nhĩ kể về việc cô phải giỏi rất nhiều thứ, học hành bắt buộc phải nằm trong số năm người giỏi nhất, nhưng anh khi đó chỉ nghĩ cô giống với mấy kiểu mọt sách khác, giỏi học ở trên trường lớp còn ngoài đời thực chất chỉ là một tiểu thư được cưng chiều không hơn không kém, chả biết làm gì. Ai ngờ cô lại là kiểu người giỏi toàn diện.

- Có gì đâu. Chủ yếu vẫn cần mọi người xung quanh giúp đỡ, bảo ban nhiều bởi lẽ tôi vẫn chưa có nhiều kinh nghiệm làm việc cho lắm, nếu không tôi sao có thể giỏi nhanh như vậy được? - Tư Nhĩ khiêm tốn không dám nhận sự ngưỡng mộ từ Trần Trung.

Kể ra thì người đáng ngưỡng mộ hơn cả phải là Trần Trung mới đúng. Anh bị thế nhưng chưa từng từ bỏ cuộc sống, ngược lại là cô? Nếu cô không may bị rơi vào hoàn cảnh như của anh chắc có khi cô đã phát điên lên từ lâu rồi.

Cả hai đang vui vẻ trò chuyện cùng với nhau thì Văn Quảng đột nhiên từ đâu xuất hiện, đứng bên cạnh Tư Nhĩ, ánh mắt nóng nảy nhìn chằm chằm vào cô.

Cái ánh mắt này… Có bị nhìn thấy bao nhiêu lần đi chăng nữa thì Tư Nhĩ vẫn không thôi cảm thấy rùng mình mỗi khi Văn Quảng nhìn cô như thế.

- Ai thế? Nghe tiếng chân có vẻ quen quá… - Trần Trung nghe thấy có tiếng bước chân lại gần rồi dừng hẳn nên chỉ thuận miệng hỏi Tư Nhĩ.

- Không có ai đâu… - Tư Nhĩ không muốn Trần Trung không thoải mái khi Văn Quảng đột ngột ở đây nên đã nói bừa là “không sao” hòng qua mắt anh.

Văn Quảng ở bên cực kì tức giận trước thái độ này của Tư Nhĩ, tính lên tiếng để nói cho Trần Trung về sự có mặt của mình nhưng còn chưa kịp mở lời thì Tư Nhĩ đã nhanh chóng kéo anh ra ngoài cửa để nói chuyện cho tiện.

- Sao thế? Em không thể để anh ta biết đến sự có mặt của tôi được sao? Sợ tôi làm phiền em đi bước nữa à? Hay sợ tôi làm ảnh hưởng đến quan hệ tốt đẹp của hai người hiện giờ? - Văn Quảng vô cớ tức giận.

Anh thừa biết bây giờ anh hoàn toàn không có quyền gì được tức giận với Tư Nhĩ khi cô có người khác nhưng mặc kệ cái điều hiển nhiên kia, anh vẫn rất tức giận vì cô ở bên Trần Trung.

- Quan hệ của chúng tôi không như anh nghĩ. - Tư Nhĩ không phải muốn giải thích mà cô chỉ đang đính chính lại sự thật. - Nhưng du có là vậy thì tôi thấy anh có hơi vô lí khi đang yên đang lành chạy đến đây với cái thái độ bắt gian đó đấy!

- Tôi vô lí?

- Còn không phải sao? Anh tự nhiên chạy tới đây tìm tôi trong khi đã có vợ, anh không cảm thấy làm vậy là có lỗi với Như Nguyệt sao? Cô ấy không giống tôi, không chịu được khi anh mỗi ngày đều thay đổi tình nhân đâu. Với cả, anh có thể coi bất kì ai làm tình nhân của anh nhưng đừng bao giờ coi tôi là một trong số đó. Tôi không phải kiểu người như thế. Tối hôm trước đúng là tôi đã sai khi say xỉn rồi hôn anh nhưng bây giờ tôi tỉnh táo rồi, tôi không muốn chuyện như thế xảy ra thêm bất kỳ lần nào nữa. Mà nếu anh cảm thấy không nghĩ được cho cảm xúc của tôi, vậy ít nhất mong anh hãy nghĩ đến những người khác, nghĩ đến người nhà của hai chúng ta mà tránh xa tôi ra một chút.- Tư Nhĩ bức xúc nói liền một hơi.

Văn Quảng nghe xong chẳng lọt được từ nào vào đầu, trái lại còn mất bình tĩnh, mà nắm chặt lấy hai vai của Tư Nhĩ.

- Tôi cần gì quan tâm tới người khác? Tôi chỉ thích quan tâm tới em thôi. Ngoại tình thì có sao? Nếu em muốn em lập tức sẽ lại là vợ của tôi”.

- Anh bị điên rồi!

- Tôi điên rồi. Tại em mà tôi mới điên như thế em còn trách tôi?

- Xin anh hãy tự trọng. Tôi và anh ly hôn rồi. Chúng ta đường ai lấy đi. Đừng làm phiền tôi nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.