Mấy ngày Tư Nhĩ ở viện, Văn Quảng ngày nào cũng đến đây thăm cô, chăm sóc cho cô cẩn thận chu đáo. Nếu không phải vì còn lo chuyện ở công ty thì chắc hẳn anh sẽ mọc rễ luôn ở đây mất.
- Thôi được rồi. - Tư Nhĩ dơ tay ngăn anh đút cháo tiếp cho mình.
- Sao thế? Không thích anh ở đây sao? - Văn Quảng lo lắng hỏi han cô.
- Chỉ là ăn lo rồi. - Tư Nhĩ giải thích.
Cô không phải ghét hay khó chịu gì khi anh ở đây chăm sóc cho cô như thế này nhưng cô vẫn không thể hiểu được vì sao anh lại tốt với mình đến vậy. Cô mất kí ức trong hơn hai năm đổ lại đây nên trong kí ức của cô, cô và anh chưa từng quen nhau. Vậy sao anh lại tỏ ra vẻ yêu chiều cô như thế?
Lẽ nào trong hai năm chung sống cùng nhau, cô và anh đã nảy sinh tình cảm? Sao có thể được chứ? Cô nghe nói anh là người rất đào hoa, nổi tiếng không biết yêu là gì kia cơ mà, đời nào có chuyện cô lại đi yêu một người như anh?
- Anh là chồng của tôi thật à? - Tư Nhĩ ngập ngừng hỏi.
Cô thắc mắc câu hỏi này suốt từ lúc gặp anh cho tới giờ nhưng mãi mới dám lên tiếng hỏi. Bởi lẽ câu hỏi này nghe có vẻ khá ngu ngốc làm sao.
- Ừ. - Văn Quảng trả lời cô.
Anh hơi cúi đầu , không dám nhìn thẳng mắt cô mà trả lời. Anh vừa cảm thấy xấu hổ khi phải nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-cu-xin-tu-trong/2680132/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.