Bước vào trong căn biệt thự riêng của Văn Quảng, Tư Nhĩ kinh ngạc nhìn ngắm sự rộng lớn và xa hoa của nó. Không phải vì ngưỡng mộ mà là vì không thể nổi tại sao anh chỉ sống có một mình mà phải ở hẳn một căn biệt thự to như thế làm gì, nếu đổi lại là cô, cô chắc chắn sẽ chỉ lựa chọn sống trong một căn trung cư thôi.
- Nhà anh rộng thật đấy! mấy người làm ở đây chắc phải vất vả với việc dọn dẹp lắm nhỉ? – Tư Nhĩ hồn nhiên nói. Hoàn toàn không biết rằng trước đây một mình cô mỗi ngày đều phải dọn dẹp tất cả căn biệt thự rộng lớn này.
Nhớ lại chuyện này, Văn Quảng trở lên trầm mặc hơn. Anh hối hận vì những gì đã làm với cô khi đó... khi đó vì bất mãn phải lấy cô anh đã không ngần ngại lập ra một hợp đồng hôn nhân với đủ thứ điều lệ linh tin khác nhau, ép cô làm hét iệc này đến việc nọ không khác gì một ức hiếp một người giúp việc chỉ để được thỏa mãn nhìn cô chịu cực.
- Anh sẽ không để em phải làm gì cả đâu, em chỉ cần sống sung sướng là được. – Văn Quảng nghiêm trọng nói.
Cô không biết lí do vì sao anh lại nghiêm trọng hóa mọi chuyện nên như vậy, liền cười xòa, nghĩ rằng anh chỉ đang nói mấy lời cưng chiều cô như lúc ở bệnh viện mà thôi.
- Tôi đương nhiên là không phải làm mấy iệc này rồi. Nói gì thì nói, tôi cũng là tiểu thư duy nhất nhà họ Lam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-cu-xin-tu-trong/2680128/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.