Chương trước
Chương sau
- Bố ạ... – Văn Quảng nặng nhọc nói. Rõ ràng không muốn phải nghe điện thoại của ông Trần vào lúc anh đang bận rộn như thế này.

- Ngô Gia nói muốn bàn chuyện hôn sự với nhà chúng ta, con gọi báo cho Trần Thư đi, tối cả nhà chúng ta họp gia đình một buổi. Sẽ có cả người nhà họ Ngô nữa đấy. – ông Trần trầm ổn thông báo cho Văn Quảng.

Văn Quảng nghe xong lập tức đờ người, nhìn Nam Nhật vẫn đang thản nhiên ngồi làm việc ở trước mặt, không hiểu vì sao lại có hôn sự này. Ngô Quang Đức lẽ nào lại đồng ý làm hôn sự với Trần Thư? Hai anh ta cũng giống như con bé, chưa biết chuyện này. Chứ không vì sao anh ta không phản đối?

- Sao thế? – Nam Nhật cứ thấy Văn Quảng nhìn mình mãi ngơ ngác hỏi lí do. Có chuyện gì liên quan tới mình sao, Nam Nhật tự hỏi chính mình.

- Bố ơi, chuyện này bố nói có hơi đột ngột, Trần Thư con bé chưa chắc sẽ chịu ngay đâu ạ, con thấy mọi người nên để từ từ rồi tính tiếp được không? – Văn Quảng muôn giúp Nam NHật chuyện này nên lựa lời nói với ông Trần trước, giải thích với anh ta sau.

- Chuyện này hai nhà đã quyết, nếu tối nay con bận có thể xin phép không đến nhưng kiểu gì thì kiểu con cũng phải đưa Trần Thư về cho bố, nếu tối nay mà con không làm được việc này là con không xong với bố đâu. – ông Trần đe dọa Văn Quảng sau đó đường đột cúp máy.

Đặt điện thoại xuống, Văn Quảng thở dài một hơi, chuẩn bị thông báo chuyện này cho Nam Nhật.

Cảm nhận được chuyện anh sắp nói chắc chắn là chuyện xấu, Nam Nhật ngồi thẳng lưng lên, nghiêm túc muốn nghe.

- Hai nhà Ngô Gia và Trần Gia tối nay sẽ bàn chuyện hôn sự...

Không cần Văn Quảng với nói hết câu, chỉ nói tới đây thôi Nam Nhật đã hiểu chuyện này là thế nào rồi. Vẻ mặt mới hồ nãy đang còn tươi tỉnh bây giờ đã xịu hẳn xuống, hình như còn có chút thất vọng. im lặng không đáp lại Văn Quảng.

- Chuyện này vẫn chưa có gì là chắc chắn cả, bởi vì Ngô Quang Đức đã từ chối em gái tôi tới tận hai lần rồi, nên tôi không nghĩ là anh ta sẽ chấp nhận hôn sự nay đâu, còn Trần Thư chắc cậu đã biết. Con bé sẽ không chấp nhận đâu, nó đã nói là sẽ từ bỏ rồi mà. – Văn Quảng trấn an tinh thần thằng bạn mình, mặc cho anh không hoàn toàn đang chắc chắn với những gì mình đang an ủi, bởi chuyện hôn sự khó ai mà cãi lời được, ngay cả anh trước kia còn bị ép đến hai lần nữa mà.

Tuy không hẳn là người trong giới thương lưu nhưng gia thế Nam Nhật cũng chẳng phải kiểu tầm thường gì, mấy chuyện hôn sự kiểu này anh ta rất hiểu. Nếu như cả hai bên người lớn đã cương quyết thì người trong cuộc có muốn phản đối cũng không sao phản đối được. Và rõ ràng là biết như thế nhưng Nam Nhật không cam tâm để kẻ khác cướp đi Trần Thư một cách nhạt nhẽo như vậy, chưa kể kẻ đó còn là kẻ không thương con bé.

- Trần Thư biết chuyện này chưa? – Nam Nhật lạnh nhạt hỏi Văn Quảng, trong đầu bắt đầu đã có những toan tính riêng.

- Chưa. Nhưng tôi chuẩn bị nói cho con bé giờ đây... – Văn Quảng mỉm cười nói.

Chắc tại là Nam Nhật luôn quá hài hước và ít khi nào có toan tính riêng nên Văn Quảng cực kì hứng thú với những khi anh ta làm ra cái dáng vẻ này. Đã thế lại còn là người con gái anh ta yêu thầm bấy lâu nữa chứ...

Thật là muốn xem xem lần này anh ta có thể làm ra được những chuyện hay ho gì...

Trong đầu Văn Quảng bắt đầu nảy số, tưởng tượng ra vô số tình huống hấp dẫn sắp diễn ra.

- Cậu nhìn tôi gì vậy? còn không mau chỉ đạo việc nốt đi. Nhanh tôi còn có rất nhiều việc quan trọng cần phải làm nữa. – Nam Nhật nhăn nhó hối thúc Văn Quảng. Anh ta tuy rằng ruột gan đang nóng lên hết cả rồi đấy nhưng vẫn phải cố gồng mình ngồi giải quyết nốt công việc với anh trước đã.

- Cậu có thể đi được rồi đấy. Tôi đã hứa với cậu là sẽ cho cậu thời gian rảnh để đi theo đuổi em gái tôi mà. Mau đi đi. Cậu có mấy tiếng để vãn hồi lại chuyện này đấy. – Văn Quảng gập máy tính lại, cho phép Nam Nhật được bỏ việc buổi hôm nay, công việc hôm nay của anh ta anh sẽ tự mình làm hết. Dù sao nếu để cho anh ta làm thì chỉ chốc nữa thôi anh ta cũng sẽ tự mình bỏ việc thôi. Đang vội vàng đến thế kia mà.

- Cảm ơn cậu. Anh em tốt. – chỉ đợi có thể, Nam Nhật lập tức đứng phắt dậy, rảo bước đi ra khỏi phòng làm việc của Văn Quảng.

Đợi cho anh ta đi khỏi, Văn Quảng mới nhấc máy lên báo tin cho Trần Thư...



- Anh nói linh tinh cái gì vậy? Tối nay? Nhà bị điên hết rồi à? – Trần Thư cáu kỉnh nói qua điện thoại. Con bé không tin chuyện quan trọng như thế mà mọi người trong nhà lại quyết định đường đột như thế.

- Anh cũng là bị động thôi, vừa mới biết liền nói cho em đấy. anh đã thử nói với bố rồi nhưng ông nhất định không nghe. À còn nữa... có kẻ đang phát điên lên vì chuyện này rồi đấy... chắc là lát nữa sẽ tới tìm em thôi. – Văn Quảng ẩn ý nói sau đó vội cúp máy.

Lúc này ở quán cà phê, Trần Thư không còn đủ bình tĩnh để hiểu hàm ý trong câu nói của Văn Quảng nữa, vội vã xách túi, ròi khỏi ghế.

- Cô đi đâu đấy? Sao cứ như cháy nhà tới nơi rồi thế vậy? – Như Nguyệt hoang mang nhìn Trần Thư, tự động lo lắng theo con bé.

- Chuyện hệ trọng rồi. Nhà tôi muốn gả tôi cho Ngô Quang Đức. Tôi phải đi tìm anh ta trước, kêu anh ta dừng lại chuyện này ngay mới được. Bằng không sẽ không kịp mất...

Nói rồi Trần Thư gấp gáp lao ra khỏi quán, để mặc Như Nguyệt một mình ở quán trong sự khó hiểu đầy đầu. Cô ta định là sẽ đi theo Trần Thư xem tình hình cụ thể nhưng nghĩ tới việc phải gặp Ngô Quang Đức, cô ta lại thôi. Nói thế nào thì cũng không nên gặp thì hơn.

- Nhất định phải như ý cô đấy nhé! – Như Nguyệt gọi với Trần Thư từ phía sau, làm động tác cổ vũ con bé.

Trần Thư ngoảnh đầu nhìn lại, khẽ mỉm cười sau đó chạy biến đi tìm Ngô Quang Đức.

Đứng trước cổng công ty Ngô Gia, Trần Thư lấy điện thoại ra gọi điện cho Ngô Quang Đức đi xuống. Trong lúc đợi anh ta bắt máy, một nhân viên lễ tân đã đi tới, kính cẩn nói với cô lời chào.

- Cô Trần, nếu như cô đang tìm cậu Đức thì có thể ngồi đợi anh ấy ở phòng khác, chúng tôi sẽ gọi tìm giúp cho cô.

Đáp lại thái độ lịch sự của lễ tân, Trần Thư cọc cằn nói.

- Không cần. Cùng lắm thì gọi anh ta xuống đây, tôi nói một hai câu rất nhanh rồi sẽ về, khỏi mất công ngồi đợi ở phòng chờ làm gì.

Nhân viên lễ tân có vẻ khó xử nhìn Trần Thư. Qua ánh mắt của cô ta, Trần Thư cảm thấy cô ta hôm nay rất lạ. Mọi lần trước tới đây tìm Ngô Quang Đức con bé đều bị đuổi về một cách lịch sự là : anh ấy đang rất bận, nếu cô không có hẹn trước thì chúng tôi rất tiếc không thể gọi cho anh ấy giúp cô được. Sao hôm nay lại mời ngồi chờ lịch sự thế này?

- Mà không phải cô bảo không hẹn trước thì không gặp được anh ta sao? Sao hôm nay lại mời tôi đợi? chắc không phải là...

- Đúng rồi đấy! Tất cả bọn họ đều đã biết cậu sẽ là vợ sắp cưới của tôi rồi, ai dám to gan đuổi về nữa? – Ngô Quang Đức đột ngột xuất hiện ở phía sau, lên tiếng giải thích.

- Cái gì? Ai trong công ty anh cũng biết rồi sao? Sao tôi vừa mới biết? - Trần Thư không tin được những gì vừa mới nghe lại là sự thật. Lẽ nào chuyện hôn sự của cô mà cô còn biết sau mấy người ngoài kia?

Cơ mà cái này không quan trọng.

- Thôi kệ đi. Nhưng vấn đề tôi tới đây tìm anh là vì muốn anh cùng tôi phản đối hôn sự này. Ngay tối nay cả hai chúng ta cùng phản đối nhé. Như vậy anh sẽ không phải lấy tôi nữa. - Trần Thư trực tiếp nói thẳng vào vấn đề.

- Lên phòng nói chuyện riêng đi. - Ngô Quang Đức liếc nhìn cô lễ tân sau đó nói muốn cùng Trần Thư lên phòng anh ta nói chuyện riêng.

- Không cần phải phiền phức thế đâu. Mất công người khác sẽ lại hiểu lầm nữa. Tối nay anh chỉ cần nói với gia đình hai bên là không lấy tôi là được rồi. - Trần Thư không muốn nói chuyện riêng làm gì cho mất thời gian.

Vốn con bé vẫn còn cho rằng Ngô Quang Đức cũng sẽ phản đối chuyện này, ai ngờ đến gặp mới thấy anh ta dửng dưng thế nào. Ngay cả một chút cũng không muốn phản đối chuyện này.



- Anh sao thế? Nói gì đi chứ? Chúng ta thống nhất vậy nhé?- Trần Thư thấy anh ta không nói gì liền sốt sắng hỏi dồn.

- Tôi không muốn phản đối chuyện này. - Ngô Quang Đức thẳng thắn nói rõ quan điểm.

Quan điểm của anh ta vốn dĩ rất rõ ràng ngay từ đầu. Nếu như muốn phản đối chắc chắn đã phải phản đối từ lâu rồi, đằng này lại cứ mãi chần chừ không nói gì, thế khác gì là đang tán thành đâu kia chứ? Chỉ là Trần Thư không nhận ra mà thôi.

- Không phải là anh không thích tôi sao? Sao lại không phản đối? - Trần Thư khó hiểu hỏi lại.

- Thế tôi hỏi cô, vì sao cô thích tôi như vậy, bây giờ có cơ hội bên to rồi lại nhất quyết muốn dứt ra như thế? Lẽ nào là vì tên Nam Nhật kia? Cô yêu anh ta rồi à? - Ngô Quang Đức hỏi lại Trần Thư, hình như anh ta đang hiểu lầm quan hệ giữa cả hai nhưng con bé cũng không định sẽ giải thích chuyện này.

- Thì sao? Có gì không được à? Anh có thể yêu còn tôi lại không sao? Nực cười thật. - Trần Thư mỉa mai Ngô Quang Đức.

Không dám hi vọng anh ta đã yêu mình, Trần Thư đơn giản cho rằng anh ta chỉ đang cố tình muốn mượn chuyện này để phá đám cô thôi. Dù sao thì bây giờ anh ta cũng chẳng thể bên Như Nguyệt được nữa rồi.

- Thế mà tôi còn nghĩ là cô yêu tôi sâu sắc lắm đấy! Ai ngờ chỉ có thế thôi á. Thất vọng thật đấy! - Ngô Quang Đức dửng dưng nói, dường như vì chọc được Trần Thư nên anh ta đang rất đắc ý.

Còn đối với Trần Thư mà nói, Ngô Quang Đức hiện tại quá khác so với Ngô Quang Đức ở trong lòng con bé bao nhiêu lâu nay. Anh ta thay đổi rồi. Con bé không còn hiểu nổi anh ta nữa. Không hiểu được cũng như không thể chấp nhận nổi con người của anh ta hiện tại.

- Còn tôi lại đang cảm thấy thất vọng vì đã yêu anh và chơi với anh đấy. Con người anh hoá ra còn có thể tệ hại như vậy. Tôi cứ tưởng chỉ có tôi mới vô sỉ thôi chứ? - Trần Thư không chịu kém cạnh chọc giận lại anh ta không kiêng dè gì.

- Cô…

- Tôi nói gì sai sao? Cái lúc tôi theo đuổi anh đấy, anh nói tôi những gì anh nhớ chứ? Và tôi nói lại anh sao? Anh không quên đúng không? - Trần Thư nhắc lại mọi chuyện. - Chuyện này anh không phản đối cũng được. Tự tôi sẽ phản đối chuyện này. Lời tôi đã nói, tôi sẽ làm đúng như thế, tuyệt đối không thu lại. Tính cách này của tôi, anh chắc là biết rồi mà nhỉ? - Trần Thư thách thức nói, nói xong liền hậm hực bỏ đi đâu đó.

Bấy giờ Nam Nhật cũng đã lái xe tìm đến đây bằng vị trí của Văn Quảng gửi cho anh. Nhìn thấy Trần Thư hậm hực đi ra, Nam Nhật vội vàng đi tới bên cạnh cô, quan tâm hỏi.

- Em không sao chứ?

- Anh… sao lại tới đây? - Trần Thư ngơ ngác hỏi. Lẽ nào kẻ “đang phát điên” mà Văn Quảng đã nói lại chính là anh?

Vậy là anh ấy thích mình thật sao? Như Nguyệt suy đoán đúng rồi hả ta? Trần Thư trong lòng bỗng chốc xuất hiện vô số những thắc mắc khác nhau.

- Anh là được… - Nam Nhật định lấy Văn Quảng ra làm cái cớ để tới bên Trần Thư như mọi lần anh vẫn hay làm như thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại anh lại thôi.

Muốn thử thẳng thắn với cô một lần. Trung thực nói ra lòng mình, không muốn cứ mãi giấu đi tình cảm đơn phương này thêm nữa. Trần Thư không thích anh cũng không sao. Miễn là có thể bày tỏ lòng mình ra cho cô biết là được rồi.

- Anh lo cho em nên tới đây. Em không sao chứ?

- Em thì có làm sao đâu mà anh phải lo?

- Thì chuyện hôn sự với Ngô Quang Đức ấy? Em có khó chịu với nó không? Nếu em khó chịu anh sẽ giúp em giải quyết, mặc dù không biết phải giải quyết làm sao cho đúng nhưng anh nhất định sẽ giúp em giải quyết, được không? - Nam Nhật luống cuống không biết phải lựa lời cho hay mà nói, cứ trong đầu nghĩ gì thì liền nói ra ý như thế.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.