Đã lâu lắm rồi, lâu đến nỗi Quảng Nhân Nhân cũng đã quên mất nụ hôn của hắn có cảm giác như thế nào.
Đó là một loại cảm giác vừa nóng ấm, vừa kịch liệt đến nỗi khiến cho cô gần như không thể hô hấp được, nóng đến mức dường như có thể đốt cô ra thành tro bụi.
Cô hơi ngây người ra một chút nhưng ngay sau đó liền đưa tay ôm lấy cổ hắn, mở cánh môi ra để tiếp nhận nhiệt tình nóng bỏng, điên cuồng của hắn, đồng thời để bản thân chìm trong nỗi nhớ nhung đối với hắn cùng với tình yêu chẳng bao giờ nguôi.
Cô là như thế mà yêu hắn, yêu đến mức tim cũng thật đau, hắn có hiểu được không?
Tại sao hắn có thể yêu một người khác? Tại sao hắn có thể ly hôn với cô? Tại sao có thể bỏ cô mà đi suốt hai năm, chẳng thèm đoái hoài gì đến cô? Hắn có biết cô đau khổ nhiều lắm không, đau khổ đến mức thiếu chút nữa là từ bỏ mạng sống này?
Nụ hôn của hắn mang theo lửa nhiệt tình, cũng một chút thô lỗ mà cắn nuốt cô, cô cũng không để tâm nhiều, chỉ nhiệt tình đáp lại hắn.
Dục hỏa được nụ hôn đốt cháy, lửa tình nhanh chóng lan toàn thân, không cách nào cứu vãn nổi.
Hắn ôm cô lên giường, áp thân lên người cô, chủ động kéo rộng hai chân cô ra, một tay ôm lấy tấm thân đã không còn đầy đặn như lúc trước của cô, nhưng bộ ngực vẫn là ngoại lệ mà tròn trịa như cũ, một tay còn lại vội vã xuyên qua lớp áo quần, trực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-cu-nuoi-toi/45929/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.