"Đi ăn bữa xế." Triển Hựu Dực vẫn nhìn thẳng về phía trước, trả lời.
"Tôi không đói bụng, ăn xế làm cái gì?"
"Đây là để cảm ơn chuyện tối qua."
"Giúp người vì niềm vui là chính, tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện cảm ơn gì cả, nên phiền anh đưa tôi về tiệm hoa giúp, không thì để tôi xuống bên đường cũng được? Tôi còn phải quay về đi làm nữa." Quảng Nhân Nhân khẽ cau mày, rồi lắc đầu mà nói.
"Cô thích đi làm như vậy à? Có bữa xế miễn phí mà không ăn, tình nguyện trở lại đi làm sao?"
"Vấn đề không phải ở chỗ miễn phí hay không, mà ở chỗ bây giờ đang là giờ làm việc của tôi." Cô nghiêm túc giảng giải đạo lý cho hắn.
"Vậy xin ra ngoài hai tiếng không được sao?"
"Hả?"
"Cô có mang theo điện thoại di động không? Nếu không có thì dùng của tôi đi." Triển Hựu Dực lấy điện thoại ra khỏi túi áo vét, đưa cho cô.
Quảng Nhân Nhân nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại di động của hắn, không đưa tay ra tiếp lấy, không phải cô không cầm vì đã mang theo điện thoại di động, mà là cô thực sự không hiểu nổi rốt cục hắn đang nghĩ cái gì, và vì sao mình lại phải xin nghỉ để mà đi uống trà, ăn bữa xế với hắn? Là vì tối qua đã vô tình giúp đỡ hắn một lần hay sao? "Triển tiên sinh......."
"Cô có thể gọi thẳng tên tôi cũng không sao."
Cô ngẩn ra, nhịn không được mà thốt lên: "Gọi thẳng tên?"
"Gọi Hựu Dực hay là Dực cũng đều được." Hắn gật đầu, nói.
Quảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-cu-nuoi-toi/45922/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.