Chương trước
Chương sau
Chuyện Lộ lão gia bị bắt còn chưa nguôi ngoai, bây giờ mẹ anh lại cho anh biết một tin gây sốc như vậy, tâm trạng của anh cũng chẳng thể hỗn độn thêm được nữa.
- Mẹ nói...thật sao? Con không phải là con ruột của ba?
Lộ phu nhân nắm lấy tay anh:
- Điều mẹ vừa nói hoàn toàn là thật. Vậy nên con đừng vì chuyện này mà tự dằn vặt mình nữa. Tố Du đang rất lo cho con.
Từ trong phòng ăn, Tố Du bước ra ngoài, thấy Lộ phu nhân đến đây nên cô có chút ngạc nhiên.
- Mẹ à, sao mẹ...
Bà ấy rất bất ngờ khi cô ở nhà anh, hóa ra đôi trẻ đã về bên nhau, vậy mà bà ấy cứ lo suốt mấy ngày liền.
- Con cũng ở đây sao?
Thấy anh và cô đã cơm lành canh ngọt trở lại thì bà ấy rất yên lòng. Dẫu sao cũng đã có con với nhau, cô lại đang mang thai, các bé cần có một gia đình trọn vẹn. Vả lại, rõ ràng cả hai vẫn rất yêu nhau, chỉ cần nhìn nhận thông suốt mọi chuyện thì ắt hẳn sẽ tìm được hướng giải quyết để tâm can mỗi người được thảnh thơi.
- Chuyện con không phải là con ruột của ba, rốt cuộc là thế nào vậy mẹ?
Nhắc đến chuyện này, Lộ phu nhân vừa xấu hổ lại xen lẫn sự mủi lòng. Hơn hai mươi bảy về trước, khi bà Chi Linh mang thai con trai và được Lộ lão gia cưới làm vợ nhỏ (tuy nhiên không có hôn thú),lúc đó Lộ phu nhân đã cảm thấy địa vị của bà ấy trong gia đình đang bị lung lay dữ dội.
Điều Lộ phu nhân không thể hiểu, chính là việc bà ấy đã đi khám sức khỏe và mọi kết quả đều cho thấy cơ thể bà ấy hoàn toàn sẵn sàng cho việc mang thai. Hơn nữa, trong sinh hoạt vợ chồng, bà ấy và Lộ lão gia chưa từng dùng biện pháp, ấy vậy mà bà ấy lại không mang thai, trong khi bà Chi Linh chỉ lên giường với ông ta một lần đã lập tức có bầu.
Đi đến bước đường cùng, Lộ phu nhân đành trở về quê, tìm đến người yêu cũ vẫn ngày ngày nhớ mong bà ấy, người bà ấy đã chia tay tuyệt tình để theo người chồng giàu có. Lộ phu nhân cầu xin ông ấy giúp đỡ, và rồi, bà ấy đã mang thai với người yêu cũ nhưng lại lừa dối nói rằng cái thai là cốt nhục của Lộ lão gia. May mắn thay, đứa bé trong bụng Lộ phu nhân cũng là con trai. Hiện tại cha ruột của Sở Triệu đã có vợ con và ông ấy vẫn đang sống ở quê (cũng là quê của Lộ phu nhân)..
Ông ta một đời làm việc ác, đến cuối cùng thì chẳng hề có một mụn con ruột. Hết lòng tôn thờ chủ nghĩa "trọng nam khinh nữ" để rồi được gì? Một phần ba cuộc đời còn lại chôn thân nơi ngục tù, từng giàu có nứt tiếng, trăng hoa đủ đường, nhưng ngoảnh đầu nhìn về quá khứ lại nhận ra bản thân dùng cả thanh xuân để nuôi con của kẻ khác!
Kể cả Lộ phu nhân và bà Chi Linh, vì ham mê tài sản, vật chất, muốn được "ngồi mát nhưng ăn bát vàng" nên đã che giấu sự thật. Nhưng đến cuối cùng, họ cũng chẳng nhận lại được gì cả. Thứ không phải của mình, dù có cố gắng tranh giành cả đời cũng chẳng thể có được.
Tuy ông ta nhởn nhơ hơn một thập kỷ sau khi gây ra tội ác tày trời. Nhưng xét lại, lão có thật sự hạnh phúc? Cuộc sống của lão có ngày nào yên ổn mà không đêm nào mơ thấy ác mộng?
Cái kết của ông ta ngày hôm nay có thể không phải là thích đáng nhất, nhưng sẽ là cái kết hoàn hảo nhất. Cuộc sống chưa chắc đã công bằng, nhưng chắc chắn sẽ luôn cân bằng.
- --------------------------------
- Anh quyết định kỹ rồi sao?
Sở Triệu nhìn người anh trai, bây giờ cả hai đã biết sự thật, anh và Vu Tuấn chẳng hề có cùng huyết thống.
- Anh quyết định rồi, có lẽ sang nước ngoài một thời gian sẽ là cách tốt nhất để anh nhìn nhận lại mọi thứ.
Hai anh em đã hẹn gặp nhau để nói rõ những khúc mắc cũng như biết cố đã xảy ra. Vu Tuấn nói lời xin lỗi anh vì trong giây phút bồng bột, thiếu suy nghĩ đã khiến Sở Triệu xém chút ảnh hưởng đến tính mạng. Đồng thời, anh ấy cũng muốn gửi lời chúc phúc đến anh và cô.
Quà cưới của Vu Tuấn dành cho vợ chồng Sở Triệu là toàn bộ nội thất cần thiết cho hai căn phòng. Vì sắp tới hai bé con của anh và cô sẽ lớn, cần có phòng ngủ riêng. Vậy nên Vu Tuấn muốn tặng món quà ý nghĩa đến hai người em trước khi sang nước ngoài.
Cả hai cũng đã đến trại giam để thăm Lộ lão gia, tuy nhiên ông ta đã từ chối gặp mặt họ. Bởi lẽ bà Chi Linh và cả Lộ phu nhân đã đến gặp ông ta để nói ra sự thật. Vì không thể chấp nhận được chuyện này nên hiện tại Lộ lão gia không muốn gặp hai anh em Sở Triệu.
- -------------------------------
Sau bao khó khăn vất vả, cuối cùng cô cũng chịu dọn về villa sống cùng anh.
- Hai tuần nữa anh sẽ đi công tác ở Pháp.
Cô đang dùng cơm, nghe anh nói vậy thì liền dừng đũa đang gắp thức ăn.
- Anh đi trong bao lâu?
Sắc mặt của cô không được vui, vì cô chợt nhớ đến trước đây cũng nói sang Pháp công tác rồi ở hẳn bên đó hơn một năm trời, bỏ cô lại một mình.
- Anh đi nửa tháng.
Tố Du gật đầu rồi tiếp tục ăn, thật lòng cô không muốn anh đi, lại còn là sang Pháp. Dù cả hai đã cùng trải qua rất nhiều chuyện, hiện tại đang rất hạnh phúc. Nhưng khi cô nghe anh nói sẽ đi công tác nước ngoài thì khoảng ký ức chẳng chút tốt đẹp trong quá khứ lại ùa về.
- Anh muốn em và con đi cùng anh.
Cô bất ngờ nhìn anh, cảm giác hạnh phúc dâng trào trong lòng, Tố Du cứ ngỡ mình nghe lầm nên lập tức hỏi lại.
- Anh nói muốn em và Tiểu Phi đi cùng anh...sang Pháp sao?
Sở Triệu gật đầu, đưa tay vuốt nhẹ má cô:. Cop q?a cop lại, ?rở lại ?ra?g chí?h ﹢ ? rù??r?yệ?.V? ﹢
- Đúng vậy, lần này anh sang đó điều hành một số công việc. Anh cũng muốn nhân cơ hội đưa em và con đi du lịch. Xem như gia đình chúng ta đi nghỉ dưỡng.
Quả thật anh không làm cô thất vọng, bây giờ đi công tác đã chủ động nói muốn vợ đi cùng. Tố Du nở nụ cười, vẻ mặt đáng yêu của cô khiến anh không nhịn được, nhẹ nhàng cúi đầu áp lên môi cô một nụ hôn.
- ---------------------------------
Cả hai cùng xem bộ phim tình cảm lãng mạn ở rạp. Hôm nay bỗng dưng Sở Triệu nói muốn đi xem phim với cô để hâm nóng tình yêu, mà tình cảm của cả hai ngày nào chẳng nóng. Bây giờ anh ngọt ngào lại hết sức tinh tế, luôn tìm cách để cô được vui vẻ.
- Anh không định xem phim sao?
Từ lúc tắt đèn vào phim đến lúc sắp kết phim, chẳng biết anh đã quay sang hôn cô bao nhiêu lần, đôi môi hư hỏng.
- Hôm nay em thấy rạp phim hơi vắng vẻ. Mà lạ thật, phim này đang hot lắm mà.
Sở Triệu nở nụ cười đầy ẩn ý, bộ phim kết thúc. Ánh đèn trong rạp cũng được mở sáng. Anh nắm tay cô đứng dậy, cô tưởng đến lúc đi về, ai ngờ vừa đi vài bước anh đã đứng khựng lại.
- Sao vậy anh?
Sở Triệu bỗng quỳ xuống, lấy trong túi áo ra một hộp nhẫn, anh mở hộp, đưa nhẫn cưới ra trước mắt cô.
- Tố Du, em có đồng ý làm vợ anh không?
Những âm thanh vỗ tay và giọng nói quen thuộc bỗng vang lên:
- Đồng ý đi, đồng ý đi...
Cô quay lại nhìn thì thấy có Hàn lão gia, Lộ phu nhân, Nhã Khánh, Chu Dân và cả Vu Tuấn.
Thì ra Sở Triệu đã bao cả rạp phim để chuẩn bị cho màn tỏ tình lãng mạn khiến cô rất bất ngờ. Mọi người đã vào rạp trước và ngồi ở phía sau, khi cả hai vào thì rạp đã tắt đèn nên cô nào hay biết gì. Đáng lẽ có cả dì Yến và nhóc nhỏ, nhưng anh sợ bé con sẽ quấy khóc trong quá trình xem phim nên đành để con trai cưng ở nhà với dì Yến.
Cô nở nụ cười hạnh phúc rồi gật đầu. Anh dịu dàng đeo nhẫn vào tay cô. Lần này là Sở Triệu cầu hôn cô, một cái kết viên mãn mà cô chưa từng nghĩ mình sẽ có được từ sau khi cả hai ly hôn.
Mọi người vỗ tay chúc phúc cho tình cảm của đôi trẻ. Dù ánh mắt của Vu Tuấn vẫn còn nhiều luyến lưu, nhưng cố chấp với tình yêu đơn phương chỉ khiến bản thân đau khổ. Anh ấy đã thật sự buông bỏ.
Anh đứng dậy, cả hai mỉm cười hạnh phúc rồi trao nhau nụ hôn đầy ngọt ngào.
Sau bao sóng gió, tình yêu chân thành cuối cùng cũng được đền đáp. Cuộc sống có thể ẩn chứa nhiều cạm bẫy lẫn bi hài, nhưng cơn mưa nào rồi cũng sẽ tạnh. Hạnh phúc có được khi đi qua giông bão mới là viên kim cương quý giá nhất mà mỗi chúng ta được sở hữu trong cuộc đời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.