Chương trước
Chương sau

“Quân…Quân Hạo…Em…em…đúng thế…thật xin lỗi…em…” Lúc này Trần Nhược Hồng nói năng đã bắt đầu lộn xộn, cô ta không dám khai ra hết chân tướng mọi việc năm đó, nhưng cũng không dám lừa anh.
Đúng vậy, mấy năm nay đứng bên cạnh anh, cô đã sớm biết anh đối đãi với kẻ địch của mình tàn khốc đến mức nào.
Nếu để cho anh biết chân tướng mọi chuyện, sao anh có thể bỏ qua cho cô được chứ?
Thế nhưng, nếu không thừa nhận, hoặc là nói dối, anh cũng sẽ không đời nào để yên.
Làm sao bây giờ? Cô nên làm gì bây giờ?
“Sự kiên nhẫn của tôi không nhiều lắm, nếu cô không muốn nói với tôi, vậy thì hãy đi nói cùng cảnh sát.” Ninh Quân Hạo đã nhìn ra được hết chân tướng mọi chuyện từ vẻ mặt và phản ứng của cô ta, anh khoát tay áo, nói với Lâm Tuấn Hiền đang đứng bên cạnh: “Báo cảnh sát đi.”
Trần Nhược Hồng vừa nghe thấy Ninh Quân Hạo muốn báo cảnh sát liền sợ đến mức lao tới chỗ Lâm Tuấn Hiền đang chuẩn bị rút điện thoại, nắm lấy tay anh ta, sau đó ‘bộp’ một tiếng quỳ xuống trước mặt Ninh Quân Hạo, vừa khóc vừa kêu: “Em nói…Chuyện gì em cũng nói hết cho anh…Đừng báo cảnh sát, em không muốn ngồi tù…em không muốn…”
Thế nhưng, Ninh Quân Hạo vẫn đứng im không cử động, nét mặt lộ ra nụ cười tối tăm u ám, cúi đầu nhìn người phụ nữ đang quỳ dưới chân mình, lạnh lùng cất tiếng: “Năm đó lúc cô giăng bẫy tạo nên vụ tai nạn xe cho Ngữ Nông, đã từng nghĩ đến ngày hôm nay chưa?”
“Năm đó sở dĩ em làm vậy là bởi vì em yêu anh, em quá yêu anh, cho nên chỉ có thể dùng cách đó để chia rẽ hai người…” Trần Nhược Hồng khàn giọng hô lên.
Thầm mến anh hơn mười năm, đem tình yêu ấy chôn dấu dưới đáy lòng, đến tận hôm nay, cuối cùng cô cũng có dũng khí lớn tiếng nói cho anh biết điều đó.
Nhưng, cô biết, đây là lần đầu tiên mình nói yêu anh, cũng sẽ là lần cuối cùng.
“Cho nên, chuyện cô ấy rời đi năm đó cũng là do cô bố trí?” Cuối cùng Ninh Quân Hạo cũng hiểu ra vì sao năm đó Hoa Ngữ Nông không nói một lời, khăng khăng muốn ly hôn, hoàn toàn biến mất trong tầm mắt anh.
“Đúng vậy…Em cố ý giả vờ gọi điện thoại cho anh, giả vờ chúng ta thật là thân thiết, còn nhân lúc anh đang ngủ, cố ý giả vờ hôn anh, để cô ta nhìn thấy rồi hiểu lầm…Em làm nhiều chuyện như thế chỉ để cô ta biết khó mà lui, chịu rời khỏi anh thôi…Em ghen tị với cô ta, cô ta có điểm gì so được với em chứ? Chẳng qua cô ta chỉ tốt số hơn em, sinh ra trong nhà giàu có…nói đến vẻ ngoài và tài năng, em thua cô ta ở điểm gì?” Nói rồi, hai mắt Trần Nhược Hồng mở to, giống như hận không thể lột da rút xương Hoa Ngữ Nông vậy.
“Cô không bại bởi cô ấy, mà bại bởi chính mình.” Lúc này Lâm Tuấn Hiền đứng một bên đã hiểu rõ mọi chuyện từ đầu đến cuối, anh ta vô cùng tiếc nuối thở dài nói: “Ngay từ lúc bắt đầu, cô đã theo đuổi một thứ tình yêu vốn không thuộc về mình, nên đã định sẵn sẽ trở thành kẻ thất bại.”
“Nếu trên người cô ấy có thứ gì mà cô không sánh kịp, thì đó chính là lòng lương thiện. Khi nghĩ rằng tôi và cô yêu nhau, cô ấy không tiếc cắt đứt quan hệ với cha mẹ mình cũng muốn thành toàn cho tôi. Cô có thể không? Cô biết rõ tôi và cô ấy sống rất hạnh phúc, nhưng vẫn vì ham muốn cá nhân của mình mà trăm phương ngàn kế tìm cách chia rẽ, cho nên cô không thể chiếm được trái tim tôi, cứ coi như cô đã dùng cách thức ti tiện này để bắt chúng tôi xa nhau bảy năm, nhưng bảy năm này, ngoại trừ lãng phí tuổi thanh xuân, cô chẳng thể có được thứ mà mình muốn.” Cuối cùng nét mặt Ninh Quân Hạo cũng đã khôi phục sự bình tĩnh, anh gằn từng tiếng một nói.
“Đúng vậy, bảy năm, em lãng phí bảy năm tuổi trẻ quý giá của mình trên người anh, cuối cùng kết cục lại là như vậy, anh nói đúng, là em tự làm tự chịu…” Nói rồi, Trần Nhược Hồng đứng dậy, lau nước mắt trên mặt rồi tiếp tục nói: “Em biết anh sẽ không bỏ qua cho em, chuyện mình đã làm, em nguyện ý gánh vác hậu quả, nhưng em hy vọng anh hãy tha ẹ của em, từ trước đến giờ bà ấy đều bị em ép buộc.”
********
Một năm sau.
Trong vườn hoa nhà họ Ninh, ánh nắng ban trưa tươi sáng trải đầy.
“Ninh Kính Huyên, con làm cái gì vậy? Sao lại vẽ mặt của em như con mèo thế kia?”
Một tràng tiếng rít gào khiến người ta sụp đổ phát ra từ trong miệng của một người phụ nữ nào đó mới tỉnh giấc, trong ngực còn ôm một em bé đáng yêu với khuôn mặt nhỏ nhắn bị vẽ đầy màu nước, em bé bị tiếng gào của cô làm cho sợ hãi đến mức bật khóc ‘hu hu’.
“Cục cưng ngoan, không khóc, không khóc, mẹ không mắng con, không mắng con mà…” Hoa Ngữ Nông nhẹ nhàng dỗ đứa con trong lòng mình, cảm thấy bản thân như đang tung bay trong gió. (Emo biểu cảm hoá đá trong gió đông =]])
“Mẹ là dì ghẻ đáng sợ, con là cô bé lọ lem đáng thương, hu hu hu…” Ninh Kính Huyên vừa cầm cái bút vẽ lung tung trên giấy, vừa khóc thút thít nói.
“Tên nhóc thối nhà con, cho dù muốn giả bộ đáng thương, cũng cần nhớ rõ giới tính của mình chứ, cô bé lọ lem là con gái cơ mà.” Hoa Ngữ Nông biết người bạn nhỏ Kính Huyên đang ghen với em gái của mình, từ lúc em gái sinh ra, cô liền không thể toàn tâm toàn ý chăm sóc Kính Huyên như trước, hơn nữa em bé mới mấy tháng tuổi, đương nhiên cần cả nhà chịu khó chăm sóc, làm cho cậu chủ nhỏ Ninh Kính Huyên luôn thích duy ngã độc tôn cảm thấy bất mãn trong lòng, rất hay dùng câu chuyện cô bé lọ lem để khuyến khích bản thân, tin tưởng rằng mình sẽ có ngày thấy được mây tan trăng sáng.
“Con không phải cô bé lọ lem thì chính là ông ăn mày, dù sao mẹ cũng là người xấu, mẹ không yêu Kính Huyên…Hu hu hu…” Ninh Kính Huyên tiếp tục vẽ lung tung lên bức tranh rồi khóc nói.
Đúng lúc này, cánh cửa sắt của biệt thự bỗng nhiên mở ra, Kính Huyên lập tức ném chiếc bút trong tay, chạy tới chỗ cửa, bé liền nhìn thấy Ninh Quân Hạo bước xuống xe, Lâm Tuấn Hiền đi phía sau anh, trong tay ôm mấy món quà lớn.
“Ba…” Vừa nhìn thấy ba, Kính Huyên liền làm vẻ như thấy được người thân, lập tức nhào vào trong ngực anh.
Ninh Quân Hạo dùng một tay ôm lấy cậu nhóc, sau đó nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn, phát hiện hai hốc mắt của bé đỏ hồng liền hỏi: “Sao khóc nhè thế? Lại cãi nhau với mẹ à?”
Phía bên kia, Hoa Ngữ Nông ôm con gái đi tới, thấy Ninh Quân Hạo, nét mặt cô cũng trở nên vui vẻ, nhưng bất ngờ lại nghe thấy tiếng mách lẻo của anh bạn nhỏ Ninh Kính Huyên vang lên: “Ba, mẹ là người phụ nữ đáng sợ xấu tính, ba vẫn nên mang con đi tìm mẹ ruột đi thôi.”
“Hả…” Ninh Quân Hạo có chút dở khóc dở cười, đưa mắt nhìn về phía Hoa Ngữ Nông, phát hiện bé gái trong lòng cô đang mở to đôi mắt tròn xoe ngắm mình, chỉ có điều gương mặt vốn trắng trẻo bụ bẫm giờ phút này trông hệt như con mèo nhỏ, lấm lem lộn xộn hết.
Ninh Quân Hạo lập tức hiểu ra ngọn nguồn chiến tranh của hai mẹ con, anh thở dài, đặt Kính Huyên xuống đất, sau đó đưa tay nhận lấy bé gái trong tay Hoa Ngữ Nông, nói với Kính Huyên: “Lúc ra khỏi nhà không phải ba đã dặn con chăm sóc mẹ và em gái thật tốt à? Sao mặt của em lại biến thành như vậy?”
“Con đang giúp em trang điểm mà, như vậy em mới có thể đi câu mấy thằng ngốc được.” Ninh Kính Huyên cực kỳ đúng lý hợp tình nói.
“Tên nhóc thối tha này.” Hoa Ngữ Nông không thể nhịn được nữa, hung tợn cốc cho cậu bé một phát vào đầu.
Ninh Quân Hạo cũng toát mồ hôi hột, anh thật không ngờ trong đầu óc của cậu con trai nhỏ nhà mình lại toàn mấy thứ linh ta linh tinh này, không khỏi buồn bực quay đầu nhìn về phía Lâm Tuấn Hiền đứng một bên, giống như đang lên án cảnh ngộ bất hạnh của gia đình mình.
Lâm Tuấn Hiền rất muốn cười nhưng lại không dám, chỉ đành nhẫn nhịn thật vất vả, sau đó làm như không thấy ánh nhìn lên án của Ninh Quân Hạo.
“Đưa con cho em, em ôm con vào nhà tắm rửa đã.” Nói rồi, Hoa Ngữ Nông nhận lấy em bé, lại liếc mắt nhìn Ninh Kính Huyên một cái, như đang cảnh cáo cậu nhóc không được tiếp tục nói bậy bạ lung tung trước mặt chồng mình.
Hoa Ngữ Nông đi rồi, Ninh Quân Hạo lại bế Ninh Kính Huyên lên, vốn đang định giáo dục cậu nhóc lại một lần cho tốt, để cậu nhóc biết tôn trọng mẹ, bảo vệ em gái, nhưng mà anh còn chưa kịp mở miệng đã thấy Kính Huyên như kẻ trộm ghé vào lỗ tai mình nói: “Ba à, ba có biết không? Ba đi Pháp công tác mấy ngày, mẹ ở nhà làm rất nhiều chuyện xấu.”
“Hả? Phải không? Mẹ con làm cái gì?” Ninh Quân Hạo nghe thấy con trai mách lẻo, lập tức cảm thấy hứng thú hỏi.
“Mẹ đem âu phục đẹp của ba cho con trai quản gia Lý, còn ngã vào trong lòng chú Đinh làm vườn nữa, ba à, ba phải cẩn thận đấy, mẹ có người tình rồi…” Nét mặt Ninh Kính Huyên tỏ vẻ đồng tình nhìn Ninh Quân Hạo nói.
Khoé miệng Ninh Quân Hạo co giật vài cái, thả cậu nhóc ra cho chơi cùng Lâm Tuấn Hiền, còn mình thì đi vào nhà trước.
Sau khi Hoa Ngữ Nông cùng người làm giúp cục cưng tắm rửa xong liền để người làm ôm cục cưng đi uống nước rau quả, còn cô chuẩn bị đi ra vườn, bỗng thấy Ninh Quân Hạo từ từ tiến dến.
Cô mỉm cười đón anh, kéo tay anh dịu dàng nói: “Ông xã, chắc anh mệt lắm rồi, em cùng anh lên lầu thay quần áo nhé.”
Ninh Quân Hạo không nói lời nào, chỉ nhấc chân bước lên tầng, nét cười âm u lộ ra trên gương mặt.
Đi vào trong phòng, Hoa Ngữ Nông chuẩn bị đi mở nước tắm cho anh, ai ngờ Ninh Quân Hạo vừa đóng cửa xong liền ôm ngang lấy cô đặt lên trên giường.
“Ông xã…Bây giờ là ban ngày, anh muốn làm gì chứ?” Hoa Ngữ Nông mơ hồ nhận ra ý đồ đen tối của Ninh Quân Hạo, lập tức ngượng ngùng nói.
Hai tay Ninh Quân Hạo không an phận, vừa cởi bỏ quần áo cô vừa nói: “Không làm gì cả, chỉ muốn hỏi em mấy vấn đề mà thôi.”
Hoa Ngữ Nông bị anh làm cho toàn thân ngứa ngáy, vừa tránh vừa cười đáp lại: “Hỏi chuyện mà cũng cần cởi quần áo sao?”
“Ừ, có một vài vấn đề cần thế.” Nói đến đây, Ninh Quân Hạo đã cởi bỏ hết quần áo trên người Hoa Ngữ Nông rồi đè lên người cô.
Hoa Ngữ Nông biết lần này mình khó tránh khỏi bị anh áp bức một trận, liền không né tránh nữa, chỉ đưa tay ôm lấy cổ anh, vẻ mặt quyến rũ nói: “Vậy mời đại nhân mở thẩm, tiểu nữ nhất định sẽ thành thật khai báo.”
Ninh Quân Hạo thỏa mãn gật đầu, bàn tay to không ngừng chạy loạn trên người cô, chơi đùa với từng tấc da thịt khiến cô sợ hãi thét lên liên tục.
“Nghe nói em làm nhà từ thiện, đem âu phục của anh cho con trai quản gia Lý, đúng không?” Nói rồi, thân thể anh khẽ đẩy về phía trước, chặt chẽ hợp vào với cô.
Hoa Ngữ Nông kinh hãi kêu lên một tiếng, lập tức nhiệt tình ôm lấy anh nói: “Vâng, con trai quản gia Lý cần tham gia một buổi phỏng vấn quan trọng nhưng âu phục đặt may trước đó không cẩn thận làm bẩn mất, cho nên em liền đưa âu phục của anh cho cậu ta mượn.”
“Vậy việc ôm nhau với người làm vườn thì sao?” Ninh Quân Hạo nghe lời giải thích của cô xong, thân thể vẫn không quên giữ vững động tác.
“Chuyện này…chuyện này…là vì khi đó em đi dạo trong vườn, không cẩn thận bị trẹo chân, người làm vườn đúng lúc nhìn thấy nên mới đỡ…thôi..” Hoa Ngữ Nông phát hiện động tác của anh theo những vấn đề càng lúc càng kịch liệt, biết ngay là tên nhóc thối tha Ninh Kính Huyên kia đã tố cáo mình, không khỏi gào thét dưới đáy lòng.
“Xem ra vẫn là do anh chăm sóc không tốt rồi, lại để cho bà xã của mình bị trẹo chân trong vườn hoa, cần người ta tới đỡ…”Nói rồi, Ninh Quân Hạo cười mờ ám, bắt đầu mãnh liệt công thành đoạt đất.
“A…Ninh Kính Huyên, tên nhóc thối tha, con hại chết ta rồi…” Hoa Ngữ Nông bi thảm gào thét dưới đáy lòng, sau đó bắt đầu kiếp sống *** bi thảm.-HOÀN-
Lời tác giả: Quyển sách này hơi ngắn chút, thật ra vốn chỉ là một câu chuyện cũ đơn giản mà thôi, ha ha ha…Mọi người đã khổ sở theo dõi câu chuyện này lâu rồi, cuối cùng hôm nay cũng kết thúc. Hy vọng mọi người có thể tiếp tục ủng hộ những cuốn sách mới của tôi, tôi xin cam đoan, truyện mới sẽ cố gắng thêm nhiều chữ và cập nhật thường xuyên hơn. Xin cảm ơn sự ủng hộ của mọi người!!
Cúi đầu, lui ra!!!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.