“Thật xin lỗi…” Cuối cùng, cô nhỏ giọng phun ra ba chữ kia, rồi cúi thấp đầu, xoay người chuẩn bị rời đi.
Ninh Quân Hạo nghe xong ba chữ ấy, thần kinh như bị kích thích, xúc động vọt tới trước mặt cô, nắm lấy cổ tay cô kéo lên trên lầu.
“Anh muốn làm gì?” Hoa Ngữ Nông bị anh túm rất đau, cau mày thất thanh hỏi.
Thế nhưng Ninh Quân Hạo lại không hề để ý đến cô, chỉ nhanh chóng chạy lên lầu.
Hoa Ngữ Nông không biết anh muốn đưa mình đi đâu, càng không biết anh muốn làm gì, giờ phút này ngay cả kêu to cô cũng không dám, chỉ đành tùy ý để anh nắm tay mình, đi thẳng đến cửa phòng của anh.
Khoảnh khắc khi anh mở cửa phòng, Hoa Ngữ Nông nhìn thấy những thứ quen thuộc bên trong, nhất thời ngây ngẩn cả người.
Nơi này, từng là phòng tân hôn của bọn họ, ở trong phòng này, họ từ những người xa lạ trở nên quen thuộc.
Trên vách tường còn treo ảnh cưới của hai người, cô ở trong tranh mỉm cười không màng danh lợi, trong mắt toát ra nét hạnh phúc mơ hồ và sự khát khao với tương lai, khiến lòng người say đắm. Còn anh thì tao nhã và phong độ, giống như một cây cột vững chãi khó thể lay động, tạo nên cho cô một khoảng trời, nguyện ý giúp cô che mưa chắn gió mãi mãi.
Tình cảnh này khiến Hoa Ngữ Nông không nhịn được lệ đẫm khóe mi.
Thì ra, cô đã từng hạnh phúc đến vậy!!!
Cửa đây năm ngoái cũng ngày này, má phấn, hoa đào ửng đỏ hây, má phấn giờ đâu, đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-cu-anh-no-em-mot-dua-con/1251369/chuong-87.html