Người đầu tiên phản ứng là Dương Thải Phân, bà nghe xong lời Kính Huyên nói, lập tức vươn tay ôm bé vào trong ngực, vẻ mặt phẫn nộ nhìn Hoa Ngữ Nông nói: “Cô xem cô dạy cháu ngoan của tôi thành cái dạng gì đây này?”
Kính Huyên nghe thấy Dương Thải Phân phê bình Hoa Ngữ Nông, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía bà, vẻ mặt khinh bỉ nói: “Bà nội chính là mẹ chồng già chỉ biết bắt nạt con dâu trẻ tuổi xinh đẹp trong truyền thuyết đúng không? Như vậy là không hay đâu…”
“Kính Huyên, con mau câm miệng lại, sao có thể nói bà như vậy được chứ?” Hoa Ngữ Nông bị mấy lời nói của Kính Huyên doạ cho sắc mặt tái nhợt cả, vội vàng bắt thằng bé im miệng.
Dương Thải Phân cũng bị mấy lời “đồng ngôn vô kỵ”* của Kính Huyên làm cho sợ hãi, bà có phần kinh ngạc mở to mắt nhìn cậu bé dễ thương trong lòng mình, chỉ có điều những lời từ cái miệng “ngây thơ” kia phun ra thiếu chút nữa khiến bà nghẹn chết.
(*Đồng ngôn vô kỵ: lời của trẻ nhỏ không có cố kị)
“Mẹ, chúng ta về nhà đi, ông bà nội hình như không hoan nghênh chúng ta rồi.” Nói xong, Kính Huyên tránh khỏi vòng tay của Dương Thải Phân, đi về phía Hoa Ngữ Nông.
Ninh Quân Hạo thấy thế, vươn một tay bế cậu nhóc lên, nghiêm mặt nói: “Từ hôm nay trở đi, đây sẽ là nhà của con, đâu cũng không được đi nữa.”
Hoa Ngữ Nông nghe vậy, ánh mắt thoáng kinh ngạc, quay sang nhìn anh.
Tiếp đó, Ninh Quân Hạo lại hướng về phía Ninh Húc Đông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-cu-anh-no-em-mot-dua-con/1251367/chuong-85.html