Nó thiết nghĩ có phải hắn ta cố tình trêu nó không? Vừa kết thúc buổi chụp hình thì chân lại trở về bình thường như chưa có chuyện gì, hmm....bực quá đi!!!
- "Tôi về trước. Bye"- nó hừng hực lửa, "nạnh nùng" nói rồi rời đi
- "Khoan đã!!"- hắn nắm tay nó kéo lại
- "Sao?"
- "Tôi..."
- "?"
- "Tôi......!!"
- "Anh...như thế nào??"
* Chắc muốn xin lỗi mình chuyện hôm bửa đây mà. Hứ, bà đây đéo tha nhé!!*
- "Tôi...đói bụng. Chúng ta đi ăn gì đi!"
- "HỂ???"- nó trừng mắt nhìn hắn
- "Cô sao vậy?"
- "Âu Huy Khánh!!!!! Anh đúng là muốn chọc cho tôi tức chết mà!!"
- "Tôi đâu muốn chọc gì cô đâu! Tôi đói thật mà"- hắn cuối đầu nói nhỏ
- "Anh...!!!"
- "Tôi xin lỗi. Tôi không biết mình bị gì nữa. Tại vì hôm đó tôi không biết là cô và Khang có quen biết nhau từ trước. Thấy hai người nháy mắt thân mật quá, nên tôi...."- thấy nó bắt đầu lên cơn thịnh nộ, hắn mới dám nói thật.
Nhớ lại lúc ra chơi hắn gặp Nhạt Hân, Khuê Hà trong căn tin...
- "Ê...cậu là Âu Huy Khánh??"- Khuê Hà vỗ nhẹ vào vai hắn
- "Là tôi...có chuyện gì không?"- thấy vậy chứ hắn rung muốn tè ra quần rồi, nhìn mặt Khuê Hà lúc đó kiểu "nạnh nùng gơ" dữ lắm..
- "Cũng không gì, tụi này chỉ muốn nói cho cậu biết. Cái hôm mà cậu bị tụi thằng Khang bao vây nhưng chúng không đánh á, là tất cả nhờ Ngọc Quân của nhà chúng tôi đã giúp cậu. Tôi không biết lí do gì mà cậu lại leo lên taxi rồi bỏ nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-co-em-o-day-roi/96277/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.