Chương trước
Chương sau
"Chị Mộng Dao, chị xem nè các khách mời tham gia chương trình đã được công bố trên trang chủ của chương trình rồi."
Vân Mộng Dao lấy điện thoại truy cập vào trang chủ của chương trình, quả nhiên mới vài phút trước tổ tiết mục đã công bố dàn khách mời. Mà trong những khách mời này cũng có người mà Vân Mộng Dao quen ví dụ như Tề Cảnh Minh, Đoàn Tố Tố. Lúc này, Tống Vãn Vãn vừa lướt điện thoại, vừa tặc lưỡi cảm thán một câu.
"Thật không ngờ một người mới như Đoàn Tố Tố cũng có thể được mời tham dự chương trình này." Nói rồi, cô nàng chống cằm nhìn về phía Vân Mộng Dao. "Chị Mộng Dao, chị nói xem có phải cô ta tốt số quá không? Tài nguyên của cô ta còn tốt hơn so với những người mới khác."
"Đó là việc của cô ấy, em cứ mặc kệ đi."
"Nhưng mà em không thích cô ra một tẹo nào. Em cảm giác cô ta cứ giống như bạch liên hoa, tâm địa rắn rết nhưng thích treo trên mặt bộ dáng thanh thuần." Vân Mộng Dao nghe xong cũng không có bày tỏ cảm xúc gì thêm, nhưng cô nàng Tống Vãn Vãn lại lải nhải không ngừng bên tai cô những chuyện của Đoàn Tố Tố. Cuối cùng Vân Mộng Dao đành phải nhét một quả táo vào miệng Tống Vãn Vãn để cô nàng ngừng nói chuyện.
Bất ngờ bị Vân Mộng Dao nhét cho một quả táo vào miệng, Tống Vãn Vãn bày ra vẻ mặt giận dỗi, cô nàng chu cái miệng nhỏ của mình lên, bàn tay cầm quả táo không ngần ngại đưa lên miệng cắn một miếng thật lớn.
"Vị khách mời bí ẩn? Là ai vậy? Vãn Vãn em có biết không?" Vân Mộng Dao đọc hết bài đăng liền chú ý đến dòng chú thích ở dưới cùng, ở đó có ghi rằng tập chương trình lần này sẽ có một khách mời bí ẩn, để mời được người này tổ tiết mục đã tốn không ít công sức. Hơn nữa vị khách mời này tuy không phải là người trong giới giải trí nhưng lại có một lượng người hâm mộ đông đảo, đặc biệt là nữ. Mà Tống Vãn Vãn khi nghe Vân Mộng Dao hỏi mới chú ý tới, cô nàng lắc đầu rồi cặm cụi ăn nốt mấy món ăn vặt bày sẵn trên bàn.
"Chỉ biết ăn thôi." Thấy vẻ mặt ham ăn của Tống Vãn Vãn, Vân Mộng Dao chỉ đành bất lực lắc đầu, cô búng lên trán Tống Vãn Vãn một cái sau đó thì ngồi lướt mạng, trong lòng vẫn không nén nổi hiếu kỳ. Rõ ràng Vân Mộng Dao không hề muốn để tâm quá nhiều đến những khách mời khác nhưng trong lòng lại dâng lên một cỗ cảm xúc khó tả. Hơn nữa khi nhìn hình bóng người nọ trên tấm poster mà tổ tiết mục đăng lên trên trang chủ để khơi dậy sự tò mò của người xem, Vân Mộng Dao có cảm giác người trong poster chính là Thẩm Quân Uyên. Nhưng khi suy nghĩ này vừa lóe lên trong đầu cô thì đã lập tức bị cô bác bỏ.
Chắc chắn là do dạo gần đây cô ít gặp Thẩm Quân Uyên cho nên nhớ anh đến phát điên rồi. Thẩm Quân Uyên là người như thế nào, sao Vân Mộng Dao có thể không hiểu chứ? Vân Mộng Dao có thể lấy uy tín ra để đảm bảo với tính cách của Thẩm Quân Uyên, thì anh sẽ không bao giờ tham gia mấy chương trình gameshow kiểu như này.
Vân Mộng Dao đặt điện thoại sang một bên, sau đó lấy túi khoai tây lát trên tay Tống Vãn Vãn thản nhiên ăn hết.
Dù sao thì bây giờ cô có ở đây tò mò cũng không giải quyết được gì cả, chi bằng cứ chờ ngày mai, tổ tiết mục sẽ công bố thân phận của vị khách mời kia.
Nghĩ loạn một lát, Vân Mộng Dao lại nhớ đến Thẩm Quân Uyên, dạo gần đây số lần hai người gặp mặt nhau dùng một bàn tay là có thể đến hết. Công việc của Thẩm Quân Uyên lúc nào cũng bận rộn thường xuyên đi đó đi đây. Mặc dù anh vẫn luôn dành thời gian rảnh để call video, báo cáo hành tung của mình cho cô biết nhưng Vân Mộng Dao vẫn không kìm được mà suy nghĩ đến anh.
Vậy là cầu được ước thấy, khi ý nghĩ về Thẩm Quân Uyên vừa lóe lên trong đầu Vân Mộng Dao thì nhạc chuông cô cài riêng cho cuộc gọi của Thẩm Quân Uyên vang lên. Vân Mộng Dao vội vàng với lấy điện thoại bấm nghe.
"Alo. Uyên Uyên. Anh gọi cho em có chuyện gì không?"
Tống Vãn Vãn thấy đầu dây bên kia là Thẩm Quân Uyên liền đứng dậy đi ra khỏi phòng để hai người có không gian riêng để nói chuyện.
"Anh nhớ em." Thẩm Quân Uyên cất giọng trầm đục. Ngay cả khi anh không ở cạnh mình Vân Mộng Dao cũng có thể tưởng tượng biểu cảm của anh khi ấy, trái tim cô khẽ đập rộn ràng. Cô cúi đầu, gương mặt được phủ một tầng mây hồng nhàn nhạt.
"Công việc của anh dạo này sao rồi? Vẫn ổn chứ?" Vân Mộng Dao không biết trả lời Thẩm Quân Uyên như thế nào liền đánh trống lảng.
"Cũng coi như là ổn." Không nghe được vậ trả lời mình muốn nghe, Thẩm Quân Uyên có chút hụt hẫng, nói: "Bên đó trời trở lạnh, nhớ giữ gìn sức khỏe."
"Anh cũng vậy, chú ý ăn uống, nghỉ ngơi điều độ. Cho dù công việc có bận rộn như thế nào đi nữa thì cũng phải ăn."
...
Hai người hàn huyên, nói chuyện về công việc hiện tại mà họ đang làm một lát rồi thôi.
"Bây giờ anh có cuộc họp, anh ngắt máy trước, lát nữa hợp xong gọi lại cho em sau."
"Ừm..." Vân Mộng Dao ngập ngừng nói: "Em cũng nhớ anh."
Vân Mộng Dao không nghe thấy Thẩm Quân Uyên nói gì còn tưởng là Thẩm Quân Uyên đã ngắt máy. Nhưng khi để ý lại thì điện thoại truyền đến tiếng cười của Thẩm Quân Uyên. Nghe thấy tiếng cười của anh, Vân Mộng Dao ngượng chín mặt vội vội vàng vàng ngắt máy. Dù sao thì cô vẫn là một thiếu nữ, da mặt cô cũng rất mỏng, rất dễ ngại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.