"A... Ưm... Đừng mà... Đừng sờ chỗ đó... Uyên Uyên em xin anh hãy mau dừng lại."
Ngón tay Thẩm Quân Uyên chỉ chạm nhẹ vào khu vực mẫn cảm kia, Vân Mộng Dao đã vô thức kẹp chặt hai chân, khiến cho người nào đó rời vào thế tiến cũng không được mà lui cũng không xong.
Có điều, chuyện này không thể ngăn cản Thẩm Quân Uyên, ngón tay anh vừa linh hoạt vừa thon dài vẫn ung dung, nhàn nhã trêu chọc hai cánh hoa nhỏ trơn trượt.
Vân Mộng Dao cảm nhận được nơi riêng tư nhất bị người nào đó khẽ vuốt ve, cô có thể cảm giác được rõ ràng vết chai mỏng trên ngón tay anh đang càn rỡ mơn trớn khe thịt non mềm, *** ***** bắt đầu đóng đóng mở mở, thậm chí còn mất khống chế co rút một chút, tựa như thể đang muốn ngón tay anh đi sâu vào hơn nữa.
Trời sinh thân thể Vân Mộng Dao đã mẫn cảm, huống hồ người chạm vào cô là người cô yêu nhất Thẩm Quân Uyên, cô ứa nước mắt vì động tình, đáng yêu như một chú thỏ nhỏ, hạ thân không có gì che chắn đã tiết ra dịch thủy ướt át. Vân Mộng Dao cắn môi cố gắng ngăn bản thân không phát ra những tiếng rên rỉ kia. Nhưng cái người nằm trên cô lại không để cho cô được như ý muốn.
"Ưm... A..." Vân Mộng Dao không muốn phát ra tiếng rên đáng xấu hổ như vậy, nhưng lại chẳng có cách nào ngăn cản cảm giác anh mang lại cho thân thể cô.
Lý trí nói cho cô biết không thể, song cơ thể lại run rẩy không tự chủ được, vòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-chung-ta-ly-hon-di/896439/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.