Trong đêm tối, Vân Mộng Dao giật mình tỉnh giấc, đập vào mắt là căn phòng được sơn màu trắng quen thuộc.
Vân Mộng Dao nhìn xung quanh, mày liễu khẽ nhăn lại, trong lòng không ngừng thắc mắc.
Bản thân cô không phải đã bị xe tải lao vào rồi sao? Đáng lí ra cô phải ở bệnh viện chứ sao lại ở chỗ này?
Trong khi đang thắc mắc không biết bản thân đang ở đâu thì một cơn đau truyền đến từ đại não, cơn đau khiến cho Vân Mộng Dao mồ hôi chảy ròng ròng thiếu chút nữa là ngất lịm đi.
Sau khi cơn đau qua đi, Vân Mộng Dao mới có tâm tình nhìn quanh căn phòng một lượt liền phát hiện nơi này lại là nhà của cô và chồng của mình là Thẩm Quân Uyên. Nói là nhà của hai người nhưng Thẩm Quân Uyên lại chưa từng trở về nơi này, ngay cả đêm tân hôn anh cũng bỏ cô lại một mình để làm việc.
Thân là vợ, Vân Mộng Dao chỉ có thể quanh năm suốt tháng, không mục đích, ngây ngốc ở nơi này chờ anh trở về.
Cách trang trí bày biện trong nhà, Vân Mộng Dao đều rất quen thuộc, chẳng qua là trong lòng Vân Mộng Dao hiểu rõ, nơi đây không phải nhà cô, mà là chiếc lồng cô cố ý giam cầm Thẩm Quân Uyên, là do cô cố tình lấy hôn nhân làm gông xiềng, cuối cùng người bị giam lại là chính cô.
Vân Mộng Dao nhìn căn phòng một lượt sau đó dừng mắt tại bức ảnh cưới treo ở vị trí dễ thấy nhất trong phòng, đáy lòng chợt dâng lên cảm giác chua xót.
Trong bức ảnh là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-chung-ta-ly-hon-di/896427/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.