13.
Mấy ngày nay, mỗi lần ra ngoài xem nhà, đều có thể nhìn thấy Lục Kinh Châu đứng dưới lầu ôm một bó hoa hồng lớn. Đôi khi, đó là đồng hồ, dây chuyền, nhẫn kim cương, túi xách…
Tôi khẽ cười: “Lục Kinh Châu, anh đừng quên, tôi có tiền, những thứ này tôi có thể tự mua.”
Lục Kinh Châu dường như không nghe thấy, giương mắt lên, "Nếu em không thích những thứ này, vậy lần sau anh sẽ mua cho em một chú cún nhỏ."
"Anh nhớ điều ước sinh nhật năm ngoái của em là có một chú chó nhỏ, chỉ là chúng ta quá bận rộn, sợ không nuôi được mà không mua.”
"Mấy ngày nay anh thấy em đi ngang cửa hàng thú cưng cứ nhìn chằm chằm vào con Shiba Inu đó. Nó có đôi mắt tròn xoe và nụ cười hiền lành. Anh mua cho em con đó nhé?”
Anh ta đang tự nói chuyện với chính mình, rõ ràng là đang mỉm cười dịu dàng, nhưng trông anh ta có vẻ bướng bỉnh và hoang tưởng.
"Rõ ràng trước đây anh tặng quà cho em, chẳng phải em rất thích sao?”
“Anh không hiểu à? Tôi đã từng thích những món quà đó vì khi ấy tôi còn yêu anh. Nhưng bây giờ không.”
Đồng tử Lục Kinh Châu đột nhiên co lại, mấy giây sau, trong mắt hiện lên một tầng mù mịt.
"Lương Kỳ, anh yêu em.”
Tôi chỉ lạnh lùng nhìn anh ta một cái, quay người bỏ đi.
Sau khoảng ba tháng, cuối cùng tôi cũng có được giấy chứng nhận bất động sản của riêng mình.
Trong vài tháng tiếp theo,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-chua-cuoi-la-tra-nam/3321984/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.