11.
Tôi rất nhanh đã dời ra ngoài, tạm thời ở khách sạn.
Mấy ngày trôi qua, Lục Kinh Châu không hề đến tìm tôi.
“Hẳn là đã cùng Trần Vi tái hợp lại” Tôi nghĩ
Cuối tuần, mẹ tôi nhắn Wechat, bảo tôi về nhà ở.
Tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Năm năm trước, tôi đem chứng cứ bố tôi cùng tình nhân của ông ta cho mẹ, bà ôm tôi khóc suốt một đêm rồi quyết định ly hôn.
Không nghĩ tới ông ta lại bị chồng của tình nhân trả thù, đánh đến mức liệt cả hai chân.
Bị ả tình nhân vứt bỏ, ông liền mặt dày quay lại cầu xin mẹ tôi: “Nếu bà cũng không cần ta, chi bằng ta nhảy lầu, tự kết liễu đời mình cho xong.”
Mẹ tôi tính tình nhu nhược, dễ bị mềm lòng, thấy ông ta một khóc hai nháo, đòi treo cổ tự tử nên đành đáp ứng với ông ta là sẽ không ly hôn.
“Kỳ Kỳ, dù sao ông ấy cũng là bố con.”
Nghe vậy, tôi lập tức bật khóc
“Ông ta mà cũng xứng đáng làm bố sao? Từ khi còn nhỏ đã bị ông ta mắng chửi, đánh đập, nói con là đồ khốn nạn, vì con mà ông ta không có con trai. Lúc con bốn tuổi, không phải bà nội và ông ta còn muốn đem con ra sông dìm chết sao?”
“Ngày đó ở nhà hàng, ông ta không chút lưu tình mà hất thẳng cà phê nóng vào mặt con, mẹ chắc chắn rằng ông ta coi con là con gái của mình?”
Mẹ tôi cắn môi, trên mặt hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-chua-cuoi-la-tra-nam/3321982/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.