08.
Không biết có phải do tôi may mắn hay không nhưng cảnh tượng trước mặt không khủng khiếp như tôi tưởng ——
Trần Vi co ro dưới chăn, một tay bị ga trải giường trói vào đầu giường, sắc mặt đỏ bừng, đầu tóc rối bù.
"Kinh Châu, anh... Không cần cứu em, em biết anh vẫn chưa có tha thứ, em không muốn anh hối hận."
Cô ta dường như đã rất cố gắng chịu đựng, dáng vẻ khóc lóc khiến người ta thương cảm.
Quay lưng về phía cửa, Lục Kinh Châu đang đứng thẳng bên giường, không thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt anh ta.
"Lục Kinh Châu."
Lục Kinh Châu vừa nhìn thấy tôi liền sững người.
Tôi chạy đến bên anh ta, thấy vẫn mặc quần áo đầy đủ, có vẻ không sao, tôi run run hỏi: “Anh không sao chứ?”
Lục Kinh Châu lắc đầu.
Dường như nghĩ ra điều gì đó, anh ấy nhìn tôi chằm chằm và giải thích cho tôi một cách rất nghiêm túc,
"Vừa rồi Lục Tư Ý lừa anh, khoá kín của rồi nhốt anh với Trần Vi trong này, nhưng anh không có uống ly rượu có thuốc đó nên không có chuyện gì xảy ra cả."
Nói cách khác, chỉ có Trần Vi bị đánh thuốc mê.
Lòng tôi rối bời, vừa định nói thì bị ai đó túm lấy cánh tay.
“Đều là tại cô, nếu không thì bọn họ đã làm hòa từ lâu ——” Lục Tư Ý xông tới muốn đánh tôi.
Tôi không thể chịu đựng được nữa, tát cô ta "Cô có bệnh hả?"
Lục Tư Ý không thể tin được, cô ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-chua-cuoi-la-tra-nam/3321980/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.