Tháng 12, ở thành phố U, không chỉ có gió lạnh mà dạo gần đây còn có mưa to.
“Khi nào thì tạnh mưa?” Hứa Ngạn nhìn mưa to ngoài cửa sổ phiền muộn nói.
Bên ngoài mưa rất lớn, hắn cứ như vậy nghiêng đầu, nhìn chằm chằm nước mưa rơi trên mặt kính, sau đó chậm rãi chảy xuống xuống dưới………
“Ai ui, cổ đều tê rồi.” Hắn hoạt động hoạt động cổ, nhìn phía Vương Tây Minh, nhỏ giọng kêu to nói, “Tây Minh?”
Vương Tây Minh hết sức chăm chú giải đề, không để ý đến Hứa Ngạn đang gọi.
Hứa Ngạn thật sự rất chán, tiết cuối còn là tiết ngữ văn của chủ nhiệm lớp, hắn căn bản không dám bấm điện thoại, không dám ngủ, chỉ có thể nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ.
Hắn thở dài một hơi, tiếp tục nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ. Hắn cũng rất thích bầu không khí này, bên ngoài mưa to, bên tring lớp học đèn đuốc sáng trưng, bạn bè ở bên cạnh học.
…………………………………………………
Còn 2 phút nữa là tan học, chủ nhiệm lớp cũng đã giảng xong, đang dọn dẹp đồ.
Các bạn học cũng bắt đầu ồn ào, muóin nhanh chóng tan học.
“Trật tự, trật tự.” Chủ nhiệm lớp duy trì trật tự, tiếp theo dặn dò nói, “Trời mưa, về nhà cẩn thận, ai có cha mẹ đón thì ở trong lớp chờ mọit lát.”
Chủ nhiệm lớp nói xong, chuông tan học cũng vừa vang.
“Tây Minh, mưa lớn như vậy, cậu làm sao về nhà?” Hứa Ngạn hỏi.
Vương Tây Minh nhớ kỹ bài học, “Tàu điện ngầm.”
“Tôi cho cậu quá giang, chờ mẹ tôi đến đón, tôi liền cho cậu quá giang” Hứa Ngạn cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-chong-vuon-truong/1802590/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.