Hoa hướng dương tượng trưng cho niềm tin, cho những mong ước về một ngày hạnh phúc.
Màu hoa rực rỡ như ánh dương, như nụ cười tươi tắn của người luôn hướng về ánh mặt trời.
Tuy trong mắt em, có lẽ đó là sự nhu nhược. Là sự ngu ngốc khi cố chấp trông đợi vào một thứ luôn ở trên cao, luôn luôn xa vời đến tuyệt vọng ấy.
Không sao cả, em vẫn là nụ hoa hướng dương nhỏ. Ngây thơ và rực rỡ. Tuy mặt trời em không thể với tới, nhưng vẫn còn tôi ở đây. Một ngọn nến nhỏ, tôi nguyện đem cả cuộc đời mình để cháy lên một ánh sáng nhỏ nhoi. Chỉ cần em nhìn lấy tôi, tôi thậm chí có thể vừa mỉm cười vừa tan biến.
Bởi vì ít nhất, tôi cũng từng là ánh sáng riêng của em. Chỉ soi sáng cho riêng một mình em mà thôi.
* Ting*
Jungkook giật mình dậy giữa giấc mơ kì lạ, trong mơ Jungkook nhìn thấy Hwan Hajoon cứ đứng ở phía đằng xa. Cả người cậu ấy không còn những vết máu loang lổ nữa, mà thay vào đó là một bộ quần áo màu trắng tinh khôi. Cậu ấy mỉm cười nhìn Jungkook, giữa một rừng hoa hướng dương rực rỡ, rồi dần dần biến mất.
Jungkook thẫn thờ ngước mắt lên trần nhà. Nhìn xem, cậu lại gặp Hwan Hajoon trong giấc mơ. Nhưng không còn là cơn ác mộng nữa, mà chỉ là một cái chào tạm biệt. Cậu ấy đi rồi, không còn oán trách, không còn thù hận. Nụ cười của Hajoon trong mơ đẹp tựa như một thiên thần.
Jungkook mỉm cười, nước mắt cậu cũng chợt lăn dài thấm đẫm vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-chi/469810/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.