Ngày 4 : nông trại nhỏ.
" Jeon Jungkook! Tại sao cậu lại cười tươi như vậy?"
" Tại sao! Jeon Jungkook, đừng vội mừng. Báo ứng, báo ứng của cậu sẽ đến ngay thôi!"
" Tôi nguyền rủa cậu, cả đời này nguyền rủa cậu. Mãi mãi sẽ không được hạnh phúc."
" Aaa.."
" Jungkook, sao vậy?"
" Tránh ra! Tránh ra! Khốn kiếp! Mau cút đi!"
" Jungkook! Jungkook bình tĩnh lại!"
" Tránh ra, á tránh xa tao ra!"
Kim Taehyung mặc kệ Jungkook cứ điên cuồng mà đánh vào người hắn. Kim Taehyung nắm chặt lấy vai Jungkook ôm cậu vào lòng.
" Jungkook, Jungkook đừng sợ."
" Biến đi..mau biến đi..đồ đáng chết..hức .."
Kim Taehyung không nói gì, hắn cúi xuống hôn vào môi Jungkook. Cảm nhận từng giọt nước mắt mặn đắng của cậu vẫn đang rơi, Jungkook không quấy nữa, chỉ ngồi im ở đó mà nhìn hắn.
" Có tôi ở đây mà."
" Kim Taehyung, anh vẫn ở đây sao?"
" Phải, vẫn ở đây."
" Kim Taehyung, tôi..cô đơn lắm."
" Sẽ không cô đơn nữa, sẽ không đâu."
Kim Taehyung ôm chặt Jungkook vào trong lòng mình thêm lần nữa. Hắn nhẹ nhàng vuốt vuốt tấm lưng đang run rẩy của cậu. Bên ngoài cơn mưa cũng bắt đầu rơi, tiếng mưa nặng nề bao nhiêu, nỗi lòng của Kim Taehyung càng nặng nề hơn gấp bội lần.
" Kim Taehyung, tôi muốn nghe anh hát."
Câu nói ấy vừa dứt, giọng người đàn ông kia liền ngân lên. Nhẹ nhàng mà sâu lắng, xoa dịu trái tim bị tổn thương kia. Đêm nay, có một sự ấm áp bên dưới cơn mưa lạnh giá, Jungkook thì thào một câu nói gì đó thật khẽ, rồi dần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-chi/469805/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.