" Lợi dụng? Không thể."
" Tại sao?"
" Em không phải người như vậy."
Jeon Jungkook bật cười, cậu gạt cánh tay của Kim Taehyung ra khỏi mình. Jungkook nhìn vào mắt hắn, ánh mắt cậu tỏ vẻ thương hại mà nhíu lại.
" Đừng cho rằng bản thân mình rất hiểu tôi. Dựa vào đâu mà anh nghĩ tôi sẽ không lợi dụng anh chứ?"
" Vì em không nỡ."
"..."
" Em sẽ không nỡ."
" Đừng đánh giá bản thân mình quá cao. Tôi, không yêu ai ngoài chính mình đâu."
Jungkook nói rồi thì mặc kệ Kim Taehyung, quay lưng lạnh lùng rời khỏi đó. Cậu bước đi mà không hay biết rằng hắn cũng dần bước theo bước chân của cậu. Kim Taehyung trong lòng rất hỗn loạn. Hắn không cảm thấy tức giận vì mình bị coi là một vật lợi dụng, mà hắn tức giận vì những nụ cười giả tạo trước kia.
Nếu vậy, Jeon Jungkook chưa bao giờ thật sự mỉm cười ư?
" Ngày xửa ngày xưa, có hai đứa trẻ được sinh ra, nhưng mẹ của chúng lại là một thiên thần bị sa ngã. Vì vậy thượng đế đã trừng phạt chúng bằng cách, khiến cho một đứa trẻ chỉ biết cười và một đứa trẻ chỉ biết khóc mà thôi. Thượng đế đã đưa chúng cho một ông lão nuôi nấng, chúng đã ở cùng ông ấy cho đến khi chúng lớn lên. Có một hôm, cơn gió bay ngang qua, vô tình nhìn thấy hai đứa trẻ đang chơi cùng nhau trên vườn hoa, cơn gió bèn ghé lại hỏi ông lão.
Ông lão ơi ông lão, theo ông đứa bé nào mới là đáng thương hơn.
Ông nheo mắt nhìn về phía hai đứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-chi/469787/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.