* Cạch*
Cánh cửa phòng được mở, Ume nhẹ nhàng đi vào. Nhìn thấy Jungkook đã ngủ say, tay còn ôm chặt lấy một cái áo. Ai nói Jungkook đáng sợ chứ? Đối với Ume thì Jungkook y hệt như một đứa trẻ vậy. Cô cười thích thú, sau đó chợt nhớ ra nhiệm vụ của mình. Từ từ đi đến bên cạnh chiếc giường, Ume lấy ra vài lọ thuốc sát khuẩn, còn có bông băng để xử lý vết thương trên lòng bàn chân của Jungkook. Ume ngẫm nghĩ một chút rồi lại thở dài.
Đúng là người ở nơi càng ấm, thì lại càng lạnh mà.
Jeon Jungkook từ nhỏ đã là thiếu gia giàu có. Từ nhỏ đến lớn từ việc ăn, việc ngủ, việc đi lại thậm chí là tắm rửa đều có người chăm sóc. Vậy nhưng tất cả những điều đó có phải là hạnh phúc không. Thời gian trước kia thì Ume không biết, nhưng từ lúc Jungkook trở về đây và cô nhìn thấy cậu. Những đêm Jungkook gặp ác mộng, từ trong đôi mắt của cậu.
Sợ hãi, lạnh lẽo.
Và cô đơn.
Khi ở dưới thấp, có thể sẽ luôn ngẩng nhìn những toà nhà cao lớn, chói lóa. Nhưng khi đã ở trên cao rồi, chỉ muốn cúi xuống, nhìn lấy một cái ôm. Con người cũng chỉ là một loài động vật có tư duy, nếu gạt bỏ tất cả những gì xung quanh cơ thể ra, hơn nhau cũng chỉ là gia đình. Jeon Jungkook độc ác hay tàn nhẫn bao nhiêu.
Là do muốn trả thù?
Hay thật ra chỉ muốn tự ôm lấy mình? Tự sưởi ấm mình?
Kim Taehyung đưa mắt nhìn về những vì sao kia, ngập tràn trong bóng tối nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-chi/469784/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.