Khương Vị Minh ngây người. Vốn dĩ y nhất thời hứng chí muốn trêu chọc nữ nhân này, để dằn bớt sự ngạo mạn toát ra từ cốt cách nàng. Nào ngờ, người này lại đặc biệt giỏi “leo cột”, lúc này lại còn đòi tiền từ trên đầu y.
“Sao? Dân nữ thay người giải quyết nguy cơ của Đại Đồng thôn, khiến sự nghiệp làm quan của người bớt đi một vết nhơ, chẳng lẽ người lại không muốn vì điều này mà ban thưởng cho dân nữ sao?” Lâm Tam Nương nhếch mép, cố ý nói lớn.
Một số người dân nghe thấy, bắt đầu xì xào bàn tán. Ai nấy đều cảm thấy Lâm Tam Nương nên được ban thưởng.
Khương Vị Minh ngước mắt nhìn những người dân trong thôn, nhất thời tiến thoái lưỡng nan.
Y không phải là không muốn ban thưởng cho người có công, nhưng y không có tiền. Tri Đồng huyện nổi tiếng là nghèo, là huyện nghèo nhất trong mười mấy huyện ở Thanh Châu. Thuế má hằng năm đều phải tìm trăm phương nghìn kế mới nộp đủ, hơn nữa, dưới quyền y còn có rất nhiều bách tính không đủ ăn, không đủ mặc.
“Hiện tại, Huyện nha không còn nhiều ngân lượng.” Khương Vị Minh đứng dậy, tương lai còn dài, y cứ nợ nàng trước đã.
Lâm Tam Nương rõ ràng không tin, nàng cũng đứng dậy theo, vươn tay giật phăng miếng bạch ngọc trên thắt lưng y. “Huyện nha không có tiền, vậy người có tiền là được rồi chứ sao. Ta thấy miếng bạch ngọc này cũng đáng giá, chi bằng ban thưởng nó cho ta đi.”
Khương Vị Minh kinh ngạc trước sự táo bạo của Lâm Tam Nương, nhưng y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-can-ba-ep-sinh-con-cho-de-de-han-ta-mang-con-ve-ngoai-phat-tai/5003882/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.