Nguyên nhân không gì khác, có một số dân làng căn bản không có tiền chữa trị, thêm vào đó Lâm Tam Nương đã đi đầu đóng góp ngải thảo và sinh khương, những dân làng khác cùng là người của Đại Đồng thôn, lúc này, càng nên đóng góp chút tiền.
Trong đám đông, một chiếc nồi lớn được dựng lên, đang được dùng để nấu phương t.h.u.ố.c chữa ôn dịch lần này.
Và trên mặt đất cách đó không xa, nằm mấy người được phủ bằng vải trắng, Lâm Nhị Ngưu ngồi bên cạnh một t.h.i t.h.ể trong số đó, thất thần.
Trưởng thôn: “Người c.h.ế.t không thể sống lại, Nhị Ngưu, mau về đi!”
Lâm Nhị Ngưu không nói gì, ngơ ngác ngồi ở đó, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, chỉ trong một ngày, hắn đã trông già đi rất nhiều.
Mấy người Lâm Tam Nương vừa hay đi ngang qua đây, nhìn thấy cảnh này, Đặng Viên Viên sợ đến mặt tái nhợt.
Ba huynh muội họ đều nặng lòng, không ai muốn nhìn thấy chuyện như vậy xảy ra.
Nhưng thiên tai vô tình, họ chỉ là dân thường, căn bản không làm được gì.
Trưởng thôn Lâm Trung Hậu lắc đầu, đi đến bên cạnh Tăng Chí nói, “Người đã uống canh thuốc, vì sao triệu chứng vẫn không thấy thuyên giảm?”
Tăng Chí trầm tư, “Ta chỉ từng cùng sư phụ chữa trị ôn dịch một lần khi còn nhỏ. Lúc đó sư phụ đã dùng Ngũ Vị Danh T.ử Thang này để chữa khỏi cho cả làng.”
【Ngũ Vị Danh T.ử Thang? Nghe có vẻ giống Ngũ Vị T.ử Thang quá】 Lâm Tam Nương thầm nghĩ. Bản thân nàng thì biết rất nhiều phương t.h.u.ố.c chữa ôn dịch, lúc học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-can-ba-ep-sinh-con-cho-de-de-han-ta-mang-con-ve-ngoai-phat-tai/5003875/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.