Cuối cùng cũng tìm được một vài phương pháp để kiếm tiền rồi.
Chẳng mấy chốc, hai người đã hái xong tùng nhung và chất đầy vào gùi.
"Cái này nặng gần hai mươi cân rồi." Trần Hoa vui mừng cảm thán.
Lâm Tam Nương cười cười. Vừa nãy nàng vừa hái vừa lén bán mười cân cho hệ thống, 600 tiền ảo một cân. Con số trên bảng điều khiển của nàng từ 190 đã biến thành 3790 tiền ảo.
Nhìn chuỗi số đó, tâm trạng nàng vô cùng tốt.
Còn số trong gùi, nếu mà biến mất hết thì không biết giải thích thế nào. Cho nên nàng tính mang đến huyện thành để bán, chỉ không rõ thị trường ra sao.
"Nữ nhi, tùng nhung này đáng giá bao nhiêu?" Trần Hoa hỏi.
"Nương, con cũng không biết giá trị thế nào, nhưng chắc chắn là có thể bán được giá tốt." Lâm Tam Nương vừa nói, vừa lấy lá thông rụng xuống che lấp dấu vết chỗ vừa hái.
Đây chính là ổ tùng nhung. Lần sau đến, chắc chắn sẽ thu hoạch được không ít.
Nàng đương nhiên không muốn bị người khác phát hiện.
Làm xong xuôi, nàng lại nhìn về phía thôn Lĩnh Đầu. Nhìn từ xa, luôn cảm thấy dân làng Lĩnh Đầu có vẻ hơi hỗn loạn.
Nhưng chuyện này không liên quan đến nàng, hai người lại đi dạo thêm một lúc trong núi.
"Chà!" Lâm Tam Nương lại phát hiện ra thứ tốt.
"Nương, mau tới đây!" Trần Hoa đang hái rau dại gần đó nghe tiếng gọi, vội vàng chạy tới.
"Sao vậy, nữ nhi?" Trần Hoa lo lắng hỏi.
"Nương có biết đây là gì không?" Lâm Tam Nương hai mắt sáng rực, chỉ vào một mảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-can-ba-ep-sinh-con-cho-de-de-han-ta-mang-con-ve-ngoai-phat-tai/5003872/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.