Nhưng óc ch.ó này lại cần bán theo cân.
“Vị quản sự này, chúng ta ra ngoài vội quá, để quên cân ở nhà rồi, trong phủ ngài có cân không, có thể cho ta mượn dùng một chút không, ta sẽ tặng thêm một cân nữa để tạ ơn.” Lâm Tam Nương nghĩ rồi nói.
Bà lão cũng dễ tính, không nói hai lời liền đồng ý cho họ mượn.
Đợi bà lão cho người mang cân ra, Lâm Nhị Cẩu nhanh nhẹn cân hai mươi mốt cân, đựng vào chiếc giỏ rau mà bà lão mang đến.
Lâm Tam Nương giúp bà lão xách đến cổng nhà nàng ta, ngẩng đầu nhìn lên.
Khương Phủ.
Còn ai họ Khương nữa? Đây chẳng phải là nhà của Huyện lệnh Khương Vị Minh sao? Lâm Tam Nương tuy có chút hiếu kỳ, nhưng nàng sẽ không vì hiếu kỳ mà đi dò hỏi thông tin của người mua hàng.
“Lát nữa ngươi dùng cân xong, nhớ mang về đây, ta sẽ trả tiền cho ngươi.” Bà lão nhắc nhở.
“Vâng vâng, đa tạ quản gia, lát nữa chúng ta sẽ mang cân trả lại ngay.”
Những người khác vây quanh xe đẩy tay cũng thử ăn óc chó, đều tranh nhau muốn mua.
Lâm Nhị Cẩu bận rộn xoay như chong chóng, nhưng bận rộn mà vui vẻ.
Chẳng mấy chốc, óc ch.ó đã bán được quá nửa.
Còn lại khoảng hai ba chục cân.
Chiếc giỏ nhỏ đựng tiền đã nằm đầy đồng tiền, Lâm Nhị Cẩu vui vẻ sờ đi sờ lại.
Lâm Tam Nương luôn bị vẻ mặt khoa trương của Lâm Nhị Cẩu chọc cười, nàng thấy Lâm Nhị Cẩu như vậy rất sống động, rất thú vị.
Mang máng nhớ lại kiếp trước nàng tiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-can-ba-ep-sinh-con-cho-de-de-han-ta-mang-con-ve-ngoai-phat-tai/5003870/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.