Người thanh niên đeo khẩu trang sững lại trong giây lát, rất nhanh lấy lại bình thường, mỉm cười nhưng không quay lưng lại:
- Anh là chồng em. Giờ em nên về nhà ngủ một giấc cho khỏe, anh thấy em mệt lắm rồi. Còn anh trở lại FV.
- Anh không đưa em về sao? Cũng tiện đường mà.
- Lực sẽ đưa em về, anh còn mệt nên không lái xe.
- Vậy anh có đi chung với em không???? Chồng....ggg!
- Anh!!! Em muốn đi chung xe sao?
- Đúng! Vợ chồng nên đi chung mới đúng.
- Được!
Họ cùng đi tới thang máy riêng, cả hai đều im lặng. Nghi nhìn người ấy, cảm giác thật gần gũi, nhưng cũng rất mông lung.
- Em không sợ bệnh, anh mở khẩu trang ra đi.
- Nhưng anh sợ em bệnh.
- Không lẽ vợ muốn thấy mặt chồng, khó đến vậy sao? Bệnh của anh đâu có lây. Chính em là người đưa anh vô bệnh viện, em đã nghe bác sĩ thông báo bệnh của anh.
- Phòng bệnh hơn chữa bệnh.
Nghi nghe nói vậy, tự nhiên cảm thấy bực mình, tính nhón lên gỡ khẩu trang đáng ghét kia ra. Cơ bản Nghi cao cũng 1m6, không phải lùn, nhưng so với người thanh niên này cũng chỉ tới vai anh ta, vì Nghi mang đôi giày búp bê xẹp lép. Nghi đang nhón chân, với tay thì cửa thang máy mở. Người thanh niên nhanh chóng bước ra, để lại mình Nghi đang với tay vào không trung. Nghi càng bực bội hơn, tên chồng đáng ghét, mai mốt năn nỉ tui nhìn mặt, tui cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-anh-la-ai/1874198/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.