Minh nghe xong đoạn băng ghi âm, tay nắm thành quyền, mặt chuyển đỏ rồi sang trắng. Minh ngửa cổ, nhắm mắt, có kiềm lại cơn giận đang bốc hỏa. Còn Nghi, cứ lắc đầu liên tục, mắt đã ngấn nước, miệng cứ liên tục lẩm bẩm " không thể nào, ba không phải người như vậy, không thể nào..." tự lẩm bẩm một lúc, Nghi gục mặt vào hai lòng bàn tay mình khóc nức nở. - Mẹ Phi Yến quá tốt, sao ba lại nhẫn tâm hại mẹ? Còn Gia Khiêm có tội gì? Ba đành tâm giết anh ấy? Không phải, là tại con. Lúc đó ba cần tiền để phẫu thuật gan cho con, đúng rồi. Là tại con, con đẩy ba vào vũng bùn không lối thoát, tại con. - Nghi tự nói, tự vỗ vào ngực mình, nước mắt thi nhau rơi xuống. Chợt nhớ Gia Khiêm vẫn đang tịnh dưỡng trong bệnh viện FV, không nói không rằng, Nghi đứng phắt dậy, chạy như bay vào sảnh hành lang, qua khu điều dưỡng. Minh đang đứng nhìn mông lung rít thuốc để tịnh tâm, thấy Nghi chạy, cũng vội dụi thuốc chạy theo.
Đứng bên ngoài, nhìn Khiêm đang ngủ qua ô kính cửa sổ, Nghi cứ ngây ngốc đứng đó, không biết cô đang nghĩ gì. Từ hốc mắt đã khô tiếp tục chảy ra giọt lệ mặn đắng, Nghi nhoẻn miệng cười chua xót:
- Mẹ anh thánh thiện quá, anh còn là ân nhân của em, vậy mà ba em lại....em làm sao xứng làm con dâu Trần Gia, làm cách nào đối diện với anh. Trước đây không xứng, giờ càng không xứng. Nếu anh biết, ba em đã từng hại mẹ anh và giết anh, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-anh-la-ai/1874195/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.