Chương trước
Chương sau
Buổi họp lớp được tổ chức trong một nhà hàng năm sao, Phạm Nghê giúp Mễ Nhạc Nhạc chọn một bộ quần áo, lần này là lần hiếm hoi mà Mễ Nhạc Nhạc chủ động nhờ Phạm Nghê chọn giúp mình.
Bởi vì lần trước Phạm Nghê mua cho cô rất nhiều quần áo, cô cảm thấy bộ nào cũng đẹp, đắn đo mãi mà vẫn không biết chọn bộ nào, vậy nên đành phải nhờ anh giúp đỡ.
Phạm Nghê giúp cô lựa một chiếc váy ngắn màu trắng, đi kèm với một đôi giày đế bằng màu trắng bạc, anh nhìn chân cô: “Hình như tôi chưa thấy em đi giày cao gót bao giờ nhỉ?”
Mễ Nhạc Nhạc gật đầu, nhỏ giọng nói: “Giày cao gót khó đi lắm, tôi không muốn đi đâu.”
Xem ra việc mang giày cao gót đối với cô thật sự là khổ hình, Phạm Nghê chạm nhẹ vào chóp mũi cô: “Không đi cũng tốt, mất công chân em lại vẹo nữa thì khổ.”
Mễ Nhạc Nhạc khinh bỉ nhìn anh: “Lòng dạ của anh thật đáng ghét.” Suốt ngày chỉ thích nguyền rủa cô.
Phạm Nghê lái xe chở cô đến trước nhà hàng, sau khi dừng xe, hai người nắm tay nhau bước vào trong, còn chưa kịp vào thì đã nhìn thấy Trịnh Lỵ, cô ta cũng vừa mới tới.
Trịnh Lỵ nhìn thấy Phạm Nghê đã đến, lại còn đi cùng một cô gái, ánh mắt cô ta chợt ảm đạm, nhưng chỉ một giây sau lại nở nụ cười: “Anh đã đến rồi, em còn tưởng anh không tới đấy.”
Phạm Nghê bình thản nói: “Bạn học nhiều năm không gặp, thỉnh thoảng họp mặt cũng tốt mà.”
Trịnh Lỵ nhìn thoáng qua cô gái đang nắm tay anh, tỏ vẻ không hiểu, hỏi: “Đây là. . .”
“Cô ấy là bạn gái của tôi, Mễ Nhạc Nhạc.” Phạm Nghê lại quay sang nói với cô: “Nhạc Nhạc, đây là bạn học thời cấp ba của tôi, Trịnh Lỵ.”
Trịnh Lỵ nghe Phạm Nghê giới thiệu xong thì trong lòng lại có chút hụt hẫng, trong mắt anh, mình chỉ là một người bạn học, cô ta miễn cưỡng cười với Mễ Nhạc Nhạc: “Chào cô!”
“Chào cô!”
“Hai người cứ tự nhiên đi, em ra cửa đón mọi người.” Trịnh Lỵ tìm lý do rời đi, tránh cho mình bị đôi tình nhân này kích thích.
“Ừ.” Phạm Nghê gật đầu, nắm tay Mễ Nhạc Nhạc bước vào trong.
Bọn họ đi vào phòng tiệc, Mễ Nhạc Nhạc vô cùng vui vẻ, hai mắt sáng lấp lánh nhìn bữa tiệc buffet, Phạm Nghê lắc đầu cười: “Có phải cảm thấy không uổng công đến đây rồi đúng không?”
Mễ Nhạc Nhạc hoàn toàn tiếp nhận giọng điệu trêu chọc của anh: “Ừ, quả là không uổng công!”
Phạm Nghê vỗ nhẹ lên đầu cô, mở miệng trêu chọc: “Ai không biết còn tưởng em là quỷ đói đầu thai đấy.” Tuy ngoài miệng nói vậy, thế nhưng anh vẫn ôm bả vai cô, đi đến chỗ bàn buffet.
Anh giúp cô lấy một cái dĩa: “Muốn ăn gì?” Anh dịu dàng hỏi.
“Cái gì cũng muốn.” Mễ Nhạc Nhạc cười đến lông mày cong cong.
Vẻ mặt dịu dàng của Phạm Nghê như bị xé toang, lạnh nhạt nói: “Mễ tiểu thư, em có mấy cái miệng vậy? Em đang định biểu diễn tiết mục miệng to như chậu máu đấy à?”
Mễ Nhạc Nhạc không để ý mình bị anh trêu chọc, cô đùa lại một cách đáng yêu: “Tôi thực sự cũng muốn mọc thêm vài cái miệng nữa.” Cô cảm thấy tiếc hận thật đấy.
Phạm Nghê thở dài bất lực, dựa vào một chút hiểu biết về cô trong khoảng thời gian ở chung này, anh giúp cô chọn mấy loại thịt và một số hoa quả cô thích ăn: “Ăn tạm trước đi, hết rồi lại lấy thêm.”
Mễ Nhạc Nhạc nhận lấy cái dĩa: “Anh không ăn à?”
“Không đói.” Phạm Nghê dẫn cô đến một vị trí an tĩnh, số người đến vẫn chưa nhiều, anh nhìn đồng hồ một chút, sắp đến giờ rồi.
“Không đói cũng phải ăn, không thôi lát nữa bọn họ chuốc rượu, anh sẽ bị đau dạ dày đấy.” Mễ Nhạc Nhạc quan tâm nói, tay lại xiên một miếng thịt hun khói đưa đến bên miệng anh.
Phạm Nghê nhíu mày, khẽ giật mình vì sự săn sóc của cô, anh há miệng ngậm lấy miếng thịt, nhai kỹ nuốt chậm, cảm giác được người khác chăm sóc thật quá tốt, ăn xong miếng thịt hun khói, anh lại mở miệng: “Thịt bò.”
Bàn tay đang cầm nĩa của Mễ Nhạc Nhạc hơi khựng lại, nhỏ giọng nói: “Thịt bò là món tôi thích nhất.”
“Ừ, rất tốt, tôi cũng thích.” Phạm Nghê vui vẻ đợi cô đút cho anh, nào ngờ Mễ Nhạc Nhạc lại xiên thịt bò rồi tự bỏ vào trong miệng mình.
“Mễ Nhạc Nhạc…”
Trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh nghiến răng nghiến lợi, cô không có kiên nhẫn, ngước nhìn anh: “Anh thích ăn thì tự mình đi lấy đi, không cần phải giành ăn với tôi.”
Phạm Nghê khẽ cười một tiếng, đồ ăn trong dĩa của cô là do anh lấy, cái cô gái vong ân phụ nghĩa này. Anh đột nhiên cầm lấy tay cô, lúc cô còn đang nghi hoặc thì anh lại cầm tay cô xiên một miếng thịt rồi đút vào trong miệng cô.
Sau khi miệng cô thành công bị ngăn chặn thì anh cũng xiên một miếng thịt bò bỏ vào trong miệng mình, Mễ Nhạc Nhạc không nói được, chỉ có thể phùng mang trợn mắt nhìn anh.
Phạm Nghê nhướng mày nhìn cô, giọng nói có vẻ thích thú: “Ngon thật.”
Mễ Nhạc Nhạc lập tức đỏ mặt, quay đầu đi chỗ khác, vờ xem như anh không tồn tại, cô cố gắng ăn, sau khi Phạm Nghê thực hiện đươc ý đồ thì cứ tiếp tục được nước lấn tới, hai người anh một miếng cô một miếng, dần dần giải quyết hết số thức ăn trong dĩa.
“Muốn ăn nữa không?” Phạm Nghê hỏi.
“Không cần.”
Mặt cô sắp cháy tới nơi rồi, thế nhưng anh lại càng muốn thêm dầu vào lửa, thời gian trôi đi, số người trong phòng càng lúc càng nhiều, cô để ý đã có không ít người nhìn về phía bọn họ, mà anh chỉ thờ ơ theo sát phía sau cô, tuy anh không quan tâm thế nhưng da mặt cô rất mỏng nha.
Phạm Nghê giơ tay xoa nhẹ tóc cô: “Ừ.”
“Anh no rồi à?” Mễ Nhạc Nhạc lại hỏi.
Phạm Nghê chạm nhẹ vào trán cô: “Em cho rằng ai cũng giống em, tới đây vì miếng ăn sao?”
Mễ Nhạc Nhạc chả hứng thú, liếc mắt nhìn anh: “Ai bảo trước khi đến đây anh không ăn trước, lát nữa mà đói bụng thì cũng chả có cơ hội mà ăn.” Cô nói cứ như thể rất hợp tình hợp lý.
Bọn họ cùng ngồi xuống một chỗ, Phạm Nghê nắm lấy tay cô, ngón tay anh khẽ gãi nhẹ vào lòng bàn tay cô, thấy cô bị nhột định rút tay về, anh lại nắm chặt lại: “Vậy em đi lấy đồ ăn giúp tôi đi.”
Mễ Nhạc Nhạc bị Phạm Nghê sai đi lấy thức ăn, còn anh thì vẫn ngồi im tại chỗ, ánh mắt vẫn luôn dõi theo hình bóng cô, chưa từng rời đi.
“A Nghê!” Từ Nhất Hướng ôm vợ yêu tiến về phía anh: “Thằng nhóc này, nói mỏi mồm gãy lưỡi mới chịu đến, mình còn tưởng là vì người đẹp nào đấy.”
Phạm Nghê bật cười, nhìn bạn tốt của mình: “Nhất Hướng… sao dạo này lại trở nên hàm súc như vậy? Sau này phải sửa lại, gọi cậu là Từ văn nhân mới đúng.”
Vợ của Từ Nhất Hướng cười khẽ, Từ Nhất Hướng đỏ mặt: “Cậu… nhiều năm không gặp, vậy mà cái bản tính xấu xa vẫn không thay đổi.”
Phạm Nghê cười nho nhã, cũng chả để bụng.
Từ Nhất Hướng nhìn vợ mình, ra vẻ ấm ức: “Vợ à, anh không hiểu, người như vậy mà tại sao năm đó lại có nhiều người thích cậu ta cơ chứ, em nhìn thử coi, hoàn toàn là một tên đàn ông xấu tính đấy.”
An Nhã, vợ của Từ Nhất Hướng mặc kệ cho chồng mình đùa giỡn, cô nói với Phạm Nghê: “Xin chào, tôi là An Nhã, vợ của cái người ngu ngốc này.”
Phạm Nghê cười, gật đầu: “Tôi là Phạm Nghê, bạn tốt của cái tên ngu ngốc này.”
Từ Nhất Hướng bị cho là ngu ngốc khẽ hừ lạnh một tiếng, nhìn Mễ Nhạc Nhạc đang đi về phía mình, lại qua đầu hỏi Phạm Nghê: “Cô ấy chính là bạn gái của tên xấu xa Phạm Nghê cậu sao?”
Phạm Nghê vươn tay ra trước mặt Mễ Nhạc Nhạc, Mễ Nhạc Nhạc đặt dĩa thức ăn vào trong tay anh, sau đó hai người rất tự nhiên nắm tay nhau, Phạm Nghê kề tai cô, nói nhỏ: “Đây là Từ Nhất Dương, bên cạnh là vợ cậu ấy, An Nhã.”
Mễ Nhạc Nhạc cũng từng nghe Phạm Nghê kể về người bạn này của anh, cô gật đầu, nở nụ cười ngọt ngào: “Chào hai người, tôi là Mễ Nhạc Nhạc.”
Từ Nhất Hướng cong môi, nói thẳng ruột ngựa: “A Nghê, cậu đổi khẩu vị rồi à?”
Mễ Nhạc Nhạc nghe xong thì cảm thấy trong lòng giống như bị một cây kim bén nhọn đâm phải, cảm giác thật khó chịu.
Làm phụ nữ của Phạm Nghê, điều kiện tiên quyết là phải xinh đẹp, những người bạn gái lúc trước của anh, trên người đều toát ra khí chất đặc biệt, vô cùng xinh đẹp, ngay từ đầu cô đã biết, mình và Phạm Nghê là không thể, kết giao với anh, nói là yêu đương, chẳng qua đó là do cô nghĩ vậy, nhưng bây giờ lại nghe người khác nói thẳng như thế lại khiến cô sinh ra lòng đố kỵ, thật đáng sợ, cô không biết mình cũng có lúc cảm thấy chán ghét và khó chịu thế này. . . .
Mễ Nhạc Nhạc cười gượng gạo, nhìn Phạm Nghê, không nói lời nào.
Phạm Nghê có chút không vui, trừng mắt liếc Từ Nhất Hướng, mặc kệ Mễ Nhạc Nhạc thần kinh thô cỡ nào thì cũng không thể chịu được lời nói như vậy. Phạm Nghê khẽ nhéo tay cô, đợi cô nhìn về phía mình, anh mới nói một câu: “Cây cỏ cũng có chỗ đáng yêu.”
Từ Nhất Hướng ngượng ngùng cười: “Khụ, mình chỉ tùy tiện nói vậy thôi.”
An Nhã nhạy cảm, cảm thấy bầu không khí có chút căng thẳng, cô ra vẻ tức giận gõ đầu Từ Nhất Hướng: “Lúc nào cũng nói lung tung.”
Sau đó dùng ánh mắt xin lỗi nhìn Mễ Nhạc Nhạc: “Nhạc Nhạc, cô đừng để bụng, anh ấy miệng chó không mọc được ngà voi, lúc tôi và anh ấy yêu nhau, anh ấy bảo tôi ăn mặc như xác chết, cô xem có tức hay không chứ!”
Từ Nhất Hướng lập tức giậm chân: “Vợ à, anh đâu có nói sai, khi đó trông em lúc trắng lúc đen, thật sự là khó coi mà!”
“Từ Nhất Hướng!” An Nhã trừng mắt nhìn anh ta.
Từ Nhất Hướng nhăn nhở cười nịnh nọt: “Xem xem, bây giờ thì đẹp rồi, sắc thái tươi mới hơn nhiều.”
“Chứ sao, thay đổi cách ăn mặc, lại còn trang điểm nữa, đương nhiên phải đẹp rồi.”
Hai vợ chồng ngọt ngào mắng yêu, Mễ Nhạc Nhạc ngây ngô cười khẽ, nhìn bọn họ náo loạn như vậy, cảm xúc phiền muộn trong cô đều bị xua tan.
Phạm Nghê nhìn Mễ Nhạc Nhạc, anh nhấc tay ôm lấy bả vai cô, cũng không nói gì thêm.
Đám bạn thời trung học của anh lần lượt đến, hội trường cũng bắt đầu náo nhiệt hẳn lên, Mễ Nhạc Nhạc bắt đầu hoài nghi, hôm nay người đàn ông này cố tình dẫn cô đến đây không phải vì muốn những cô gái khác hết hy vọng mà là muốn đả kích lòng cô.
Tất cả mọi người đều cảm thấy Phạm Nghê sẽ tìm được một người đặc biệt, từ dung mạo đến khí chất phải thuộc hàng thượng đẳng, kết quả là khi bọn họ nhìn thấy Mễ Nhạc Nhạc thì cô nhạy bén phát hiện trong mắt bọn họ đều giật mình, dần dần cô cảm thấy, thà cứ tỏ rõ thái độ như Từ Nhất Hướng còn dễ chịu hơn, ít ra anh ta nghĩ gì thì nói đó chứ không phải giấu ở trong lòng.
Sắc mặt Mễ Nhạc Nhạc dần trở nên ảm đạm, Phạm Nghê đứng bên cạnh cũng cảm thấy được, anh đưa ly rượu vang trong tay cho cô, cười nói với đám bạn học: “Hôm nay mình lái xe, mình đã đồng ý với cô ấy là sẽ không uống rượu.”
Mọi người cười vang, bọn họ không thèm tin đâu.
Mễ Nhạc Nhạc đột nhiên uống một hớp rượu trong tay, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, ngay cả Phạm Nghê cũng nhíu mày nhìn cô: “Sao lại uống rượu?”
Mễ Nhạc Nhạc quay đầu nhìn anh, vô cùng nghiêm túc, nói: “Tôi không muốn phải cõng anh về, vậy nên uống một chút rượu thì tốt hơn.”
Tiếng cười vừa ngưng lại lại lập tức vang lên, Phạm Nghê bất đắc dĩ nhìn cô, không ít người thầm nghĩ, tuy dáng dấp
Mễ Nhạc Nhạc bình thường nhưng tính cách thì thật đáng yêu.
* * *
Vì sao anh lại mang theo Mễ Nhạc Nhạc tham gia buổi họp lớp này? Rất đơn giản, bởi vì cô là bạn gái của anh.
Trong phòng khách tối đen như mực, đột nhiên lại có tiếng mở cửa vang lên, kế đó là tiếng mở công tắc, ngay lập tức, phòng khách sáng choang như ban ngày, Phạm Nghê ôm Mễ Nhạc Nhạc trở về phòng cô, khuôn mặt cô đỏ bừng úp vào trong ngực anh, cô đã uống say rồi.
Mễ Nhạc Nhạc phát huy tác dụng, giúp Phạm Nghê đỡ rượu, thật không giống với Mễ Nhạc Nhạc ngây thơ thường ngày, Phạm Nghê không ngờ cô lại có thể thay anh uống tất cả những ly rượu mà mọi người đưa tới, hại cô bây giờ say đến không biết trời trăng gì nữa.
Mà Phạm Nghê lại trở thành người phải khiêng cô trở về, tửu lượng của cô không tốt… Bàn tay nhỏ bé vốn đang khoác trên bả vai anh lại đột nhiên di động, nhanh chóng đập lên mặt Phạm Nghê.
Khuôn mặt của Phạm Nghê lập tức sưng đỏ: “Mễ Nhạc Nhạc!”
“Phạm Nghê, là anh à!” Mễ Nhạc Nhạc bị tiếng rống của anh là đau đầu, mắt nổ đom đóm, cô cau mày khó chịu.
“Nếu không thì em nghĩ là ai?” Phạm Nghê tức giận đặt cô xuống giường, đang định rời khỏi thì lại phát hiện tay cô vòng chặt lấy cổ anh.
“Tôi muốn tắm rửa!”Mễ Nhạc Nhạc tùy hứng nói, cô uống say thì hoàn toàn không để ý gì nữa, cái mũi nhỏ khẽ hít hít vài cái, ngửi thấy trên người mình toàn mùi rượu.
“Đi đi, tự em có thể tắm được mà.”Phạm Nghê châm chọc nói.
“Tôi mặc kệ, tôi muốn tắm rửa!”Mễ Nhạc Nhạc không vui, giật lấy cà vạt của anh, khiến anh suýt chút nữa thì tắt thở.
Cô bướng bỉnh khiến anh không thể không thỏa hiệp: “Được rồi, thật nghịch ngợm, tôi đưa em đi tắm, được chưa.” Anh xoay người ôm lấy cô, bế cô vào trong phòng tắm, để cô đứng dựa vào bồn rửa tay, sau đó xả nước vào trong bồn tắm.
Không ngờ anh vừa quay đầu lại thì thấy Mễ Nhạc Nhạc đã cởi sạch trơn, con ngươi đen láy của Phạm Nghê lập tức trầm xuống, hô hấp trở nên nặng nề.
Thân thể trắng nõn của cô ở trước mặt anh giống như một món ăn hấp dẫn, nụ hoa xinh xắn đáng yêu, khéo léo nở rội trên thân thể mềm mại, bụng nhỏ bằng phẳng, đôi chân thon dài dẫn tới vùng đất thần bí… Sắc mặt anh trở nên bối rối, khẽ hít sâu một hơi, cố gắng gạt đi những hình ảnh kinh diễm vừa trông thấy.
Mễ Nhạc Nhạc hoàn toàn mặc kệ trong phòng tắm có người, cô lảo đảo bước vào trong bồn tắm, Phạm Nghê vươn tay muốn vịn cô thì lại bị cô đẩy ra.
Cô loạng choạng bước vào trong bồn tắm, miệng nhỏ lại ngâm lên một tiếng đầy sảng khoái, vừa ngồi xuống bồn tắm thì lại cười cười, trông hệt như một đứa ngốc.
Phạm Nghê đau đầu nhìn cô, phi lễ chớ nhìn, anh xoay người đi ra ngoài, nhưng cô uống nhiều như vậy, để cô một mình có an toàn không? Đang suy nghĩ thì lại có mấy giọt nước lành lạnh bắn vào mặt, anh trố mắt nhìn cô gái đang ngồi trong bồn tắm hắt nước về phía mình.
“Haha, mát quá, anh cũng muốn chơi à!”Hiển nhiên, cô đã coi bồn tắm biến thành bể bơi rồi.
Phạm Nghê thề, từ nay về sau anh sẽ không bao giờ để cô uống rượu nữa.
Mễ Nhạc Nhạc ngồi trong bồn tắm đã không còn kiên nhẫn, cô tức giận quát: “Tới đây!”
Muộn rồi, ý định muốn đánh ngất cô để cho cô an phận đã không còn kịp nữa, thôi thì đành giúp cô tắm xong rồi để cô về phòng ngủ vậy.
Phạm Nghê đi đến bên cạnh bồn tắm, lấy một tí sữa tắm bỏ vào trong lòng bàn tay, sau đó xoa lên người Mễ Nhạc Nhạc.
Mễ Nhạc Nhạc còn tưởng là anh đang chơi cùng mình, cô vội vàng né tránh, Phạm Nghê dường như muốn bộc phát, giữ chặt lấy cô, quần áo trên người anh cũng ướt gần hết, dính sát vào cơ thể, cực kỳ khó chịu.
“Ưm, ghét quá, bị bắt mất rồi!” Mễ Nhạc Nhạc cười khanh khách, cái miệng nhỏ khẽ chu lên, hôn lên môi Phạm Nghê mấy cái: “Thưởng cho anh đấy, thật tuyệt!”
Trái tim Phạm Nghê đập nhanh một nhịp, nhìn cô gái nào đó đang ngốc nghếch đùa giỡn, không kìm được sự tức giận, anh khẽ đánh nhẹ máy cái vào mông cô, lại chọc cho cô bật cười sảng khoái.
“Haha, nhột mà…”
Phạm Nghê kìm chế, nhắm mắt lại, quyết định không so đo với cô nữa, bàn tay to lớn lướt lên trên cơ thể cô, sắc mặt anh không khỏi đỏ lên.
Anh lớn thế này rồi mà chưa bao giờ tắm cho phụ nữ, lại còn là một con ma men, Phạm Nghê âm thầm cảm thán, làn da non nớt dưới lòng bàn tay khiến anh cảm thấy thoải mái, cách một lớp bọt xà phòng, anh vẫn có thể nhìn thấy tất cả đường nét tuyệt mỹ trên cơ thể cô, huống chi thông qua cảm giác truyền đến từ bàn tay, anh càng có thể cảm nhận được một cách rõ rệt.
Bầu ngực trắng nõn tuy không lớn lắm nhưng lại khiến anh vô cùng yêu thích, không muốn buông tay, đường con gợi cảm nơi thắt lưng, cùng với vùng đất bí ẩn giữa hai chân…
“Ưm…” Mễ Nhạc Nhạc say rượu khẽ ngâm lên một tiếng.
Phạm Nghê cẩn thận quan sát, anh vươn tay xoa lên bộ ngực của cô, bàn tay hơi ngăm đen nhẹ nhàng xoa bóp, mà anh hoàn toàn không có ý thu hồi, tay còn lại càng không kìm được mà trượt xuống dưới, ngón tay thon dài khẽ tách hai cánh hoa non mềm, chậm rãi xâm nhập.
“Đau. . .” Mễ Nhạc Nhạc đột nhiên yếu ớt nói, Phạm Nghê thở dốc, cố lấy lại bình tĩnh từ trong cảnh sắc tươi đẹp, sắc mặt anh tái xanh.
Vội vàng rút tay ra, không ngờ Mễ Nhạc Nhạc lại chụp lấy bàn tay đang đặt trước ngực mình, vẻ mặt không vui nói: “Xoa xoa, thoải mái. . . .” Cô coi anh là thợ mát xa ngực rồi sao?
Không quan tâm đến sắc mặt u ám của Phạm Nghê, Mễ Nhạc Nhạc thấy anh bất động, cô lại tự mình ra tay, dáng vẻ như rất hưởng thụ khiến Phạm Nghê thật sự không biết phải nói gì nữa.
Gân xanh trên trán lờ mờ nổi lên, anh cắn răng đứng dậy, lấy nước giội hết bọt xà phòng trên người cô, thân thể cô giờ đây đã không còn bọt trắng che lấp, hoàn toàn hiện rõ trước mắt anh.
Bụng dưới của anh mơ hồ có một nguồn nhiệt nóng rực đang xông lên, cố ép buộc ánh mắt mình chỉ dừng lại trên mặt cô, anh lấy khăn tắm định quấn quanh người cô.
Thế nhưng cô lại khéo léo xoay người né tránh, buồn bực nói với anh: “Còn chưa tắm sạch mà.” Cô bĩu môi, đôi mắt ửng hồng, dáng vẻ ấm ức.
Phạm Nghê nặng nề nhắm mắt lại một chút: “Chỗ nào chưa sạch?” Bây giờ anh thật sự hoài nghi vì sao vừa rồi mình lại phải nghe theo ý muốn của cô, giúp cô tắm rửa. . . .
Bờ môi cô run rẩy: “Chỗ này.” Nói xong, cô còn vươn tay chỉ, giống như sợ anh không hiểu.
Phạm Nghê nhìn Mễ Nhạc Nhạc chỉ vào vùng kín của cô, mặt anh thoáng chốc đỏ bừng, chết tiệt! Bây giờ anh bị cô biến thành một người đàn ông ngây thơ rồi, lại dễ dàng đỏ mặt như vậy.
“Phạm Nghê. . . .” Cô buồn bực gọi tên anh.
Để cho cô tự rửa? Không có khả năng, bây giờ cô yếu ớt vô lực, không thể nào tự mình tắm rửa.
Phạm Nghê đành phải cầm lấy vòi nước, giúp cô rửa sạch ‘chỗ kia’, Mễ Nhạc Nhạc biến thành trẻ con, không hề e sợ mà mở rộng hai chân ra.
Một tay Phạm Nghê nâng chân cô, một tay cầm vòi sen, không chớp mắt, giúp cô rửa sạch, nửa người trên của Mễ Nhạc Nhạc dựa vào người anh, hơi thở thơm ngát phả vào tai anh.
Cô đột nhiên hừ nhẹ một tiếng, sắc mặt ửng hồng, Phạm Nghê sợ cô động tình, vội vàng cầm vòi hoa sen, làn nước nhẹ nhàng chảy vào nơi tư mật, kích thích dục
Kích thích dục vọng trong người cô.
Phạm Nghê vội vàng bỏ vòi hoa sen về chỗ cũ, sau đó vơ lấy khăn tắm, ôm lấy cô trở về phòng ngủ, khuôn mặt của Mễ Nhạc Nhạc đỏ ửng, hai tay vịn vào bờ vai anh.
Gió đêm nhẹ lướt vào phòng, xua tan đi một chút cơn say trong người cô: “Phạm Nghê?”
Phạm Ngê liếc nhìn cô: “Tỉnh chưa?” Anh thả cô xuống giường rồi xoay người định đi, cô lại níu lấy cổ anh, không để anh đi.
“Đừng đi.” Mễ Nhạc Nhạc không để anh được như ý: “Phạm Nghê, anh đừng đi, được không?”
Duyên phận?Anh thật hoài nghi giữa bọn họ là nghiệt duyên mới đúng, anh chưa từng cảm thấy bết bát thế này, chưa bao giờ bị dục vọng cắn nuốt, lý trí dày vò như vậy.
Anh muốn cô, muốn đến thân thể nhói đau, trong lòng nhói đau, mà cô lại hệt như một đứa trẻ, vô thức làm nũng trong ngực anh, ngây ngốc đến đáng yêu.
Cô là một người phụ nữ trưởng thành, vậy mà trên người lại không có một mảnh vải, thân thể mềm mại nằm dưới người anh, để anh nhìn thấy, để anh chạm phải, khiến anh tuyệt đối không có cách nào làm lơ.
Phạm Nghê không nói tiếng nào khiến cô cất tiếng nức nở: “Phạm Nghê… có phải em rất kém cỏi hay không? Ở bên cạnh anh, chẳng ai tin em là bạn gái của anh cả…? Có phải em khiến anh rất mất mặt đúng không?Em cũng không muốn, lẽ ra từ đầu em không nên đáp ứng anh, bây giờ thật quá mất mặt rồi….”
Phạm Nghê khẽ mỉm cười, cúi xuống nhìn vẻ mặt ấm ức của Mễ Nhạc Nhạc, anh hôn lên trán cô, rốt cuộc cũng hiểu vì sao hôm nay cô lại buồn bực như thế rồi, anh đau lòng nói: “Không có mất mặt, đồ ngốc.”
Mễ Nhạc Nhạc hoàn toàn không nghe vào tai, lại tự mình nói: “Anh là ông chủ, em thật sự thích khuôn mặt đẹp trai của anh, nhưng chẳng qua chỉ là thích thế thôi, cũng không có ý muốn chiếm lấy anh, kết giao thì kết giao, không thích nữa thì có thể chia tay, nếu một ngày nào đó anh muốn chia tay thì em cũng không cảm thấy có gì lạ đâu…”
Phải dỗ ngon dỗ ngọt một con ma men chính là tự mình chuốc khổ, sắc mặt của Phạm Nghê khẽ trầm xuống, giơ tay lau nước mặt trên gò má cô: “Không được nói linh tinh!”
Mễ Nhạc Nhạc đột nhiên níu lấy cổ anh, hung dữ nói: “Em cứ thích nói đấy, thì sao nào?”
Phạm Nghê không phản bác được, thầm mắng mình lại đi nói chuyện với ma men, lại còn bị lời nói của cô chọc giận.
“Phạm Nghê, anh có phải là đàn ông không thế?” Mễ Nhạc Nhạc tự nhiên hỏi một câu như vậy. “Thấy người ta đau khổ cũng không thèm an ủi!”
Cái này thì có liên quan gì đến chuyện anh có phải là đàn ông hay không? Đúng là ma men, thần trí mơ hồ!
“An ủi em thế nào, hả?” Anh không giận, lại còn mỉm cười, giống như giận quá hóa điên rồi.
“Ôm ôm.” Mễ Nhạc Nhạc duỗi hai tay ra, quấn quýt ôm chặt lấy anh, Phạm Nghê hết cách, đành phải ôm cô vào lòng.
“Yêu yêu.”
Thân thể Phạm Nghê cứng đờ, anh bỗng đẩy cô ra, ánh mắt nhìn cô như vừa nhìn thấy quỷ: “Em điên rồi!”
Một cô gái truyền thống như cô mà lại chủ động cầu hoan?Thật là không thể tưởng tượng được.
“Nếu như chúng ta phải chia tay thì ít ra cũng phải để lại cho em chút kỷ niệm....” Cô áp mặt mình vào mặt anh, nói lời máu chó.
“Im miệng!”Anh không thích cái giọng điệu xót xa này của cô.
Cô ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn anh: “Phạm Nghê, em thích anh.” Cô đến gần, hôn lên bờ môi mỏng gợi cảm của anh, Phạm Nghê chần chừ một chút rồi lại ôm lấy cô, biến thành người chủ động, hôn càng thêm sâu hơn….
Mễ Nhạc Nhạc có một giấc mơ, một giấc mơ tuyệt đẹp.
Trong mơ, toàn thân cô trần truồng, giống như con cừu nhỏ nằm bên dưới Phạm Nghê, hai tay anh ôm lấy ngực cô, hôn anh một cách chân thành, cho đến khi nụ hoa đứng thẳng, anh mới chậm rãi nhả ra.
Cô không nhịn được mà khẽ rên lên, bị anh đùa giỡn như vậy, cô lại cảm thấy rất hạnh phúc, một cảm giác hạnh phúc lạ kỳ vờn quanh ngực cô. Cô nên tỉnh lại, kết thúc cái giấc mơ này, cô là một người phụ nữ truyền thống, nếu cha mẹ mà biết thì chân của cô sẽ bị chặt đứt… Nhưng cô lại không muốn tỉnh dậy, nụ hôn của anh mang theo tình ý dịu dàng, mang theo cả sự ngọt ngào khiến cô trầm luân, khi hai chân bị tách ra thì trái tim cô lại càng đập loạn nhịp, cô hưng phấn, hưng phấn đến lạ kỳ.
Bàn tay anh nhẹ nhàng thăm dò vào trong thân thể cô, không ngừng xâm nhập, không ngừng xoay tròn, tuy hơi đau nhưng lại mang đến cảm giác thoải mái li ti, lông mày cô giản ra, để mặc cho mình giải phóng khát vọng trong bàn tay anh.
“Phạm Nghê…” Cô khẽ gọi tên anh.
Anh đột nhiên cúi đầu xuống, vùi ở giữa chân cô, cô ngượng ngùng không thôi, vừa muốn đẩy anh ra, lại vừa muốn anh tiếp tục. Cô biết, anh muốn làm cô vui sướng, cảm giác ngượng ngùng đã bị xua tan, dưới môi lưỡi của anh, lần đầu tiên cô đạt đến sự thỏa mãn, khẽ cất lên từng tiếng yêu kiều.
Hai chân cô không ngừng run rẩy, bởi cái cảm giác sung sướng cực hạn này, da thịt trắng nõn đã nhiêm lên một màu hồng nhạt, mười ngón chân khẽ cuộn lại, bên trong cơ thể đang mãnh liệt co rút.
Trong thoáng chốc, anh lại hôn cô, bá đạo hôn cô, không cho phép cô lùi bước, nụ hôn của anh làm đầu óc cô choáng váng, cũng lúc này, cánh hoa bên dưới lại bị tách ra, phái nam nóng rực của anh lại đang chạm vào chỗ kín của cô.
Chất cồn làm cho mỗi tế bào trong cô cảm thấy tê dại, cùng với khát vọng được nằm trong vòng ôm của anh khiến cô không e dè mà mở rộng hai chận, vòng lên hông anh, đem tất cả dâng tặng cho anh.
Giấc mộng này cũng quá chân thực rồi…. Đau đớn khiến cô phải hét lên, móng tay cắm vào cơ thể khỏe mạnh, cô cắn môi, không để cho mình trở nên yếu ớt.
Anh thương tiếc hôn lên môi cô, rồi lại nhẹ giọng an ủi bên tai, cô không nghe rõ ràng anh đang nói gì, nhưng sự dịu dàng trong lời nói lại đang chậm rãi xua tan đi nỗi đau của cô, cô không sợ đau nữa, hai tay vòng lên cổ anh, khẽ nói cô muốn anh, lại nghe thấy tiếng anh thở dốc, sau đó bắt đầu chuyển động bên trong cơ thể cô.
Cô nức nở, giống như rất thoải mái, lại như thật khó chịu, chính cô cũng không rõ là cảm giác gì, chỉ thấy giống như có người đang liên tục đẩy cô lên cao.
Lúc đầu cô hơi sợ, càng về sau lại dần dần cảm thấy vui sướng, âm thanh rên rỉ cũng trở nên cao hơn, cảm giác thoải mái càng lúc càng chất đầy, một chút lại một chút, không ngừng dâng lên, mãi đến khi đạt đến cực hạn thì cô không nhịn được mà hét to, chân tay rã rời, thân thể mang theo sự lười biếng tự vào trong ngực anh, cảm thấy giấc mơ này thật nhiều màu sắc.
Vật khổng lồ của anh vẫn ở trong thân thể cô, cô mệt mỏi cũng không muốn động đậy nữa, bên trong thân thể đều là dịch lỏng của hai người, cảm giác tràn đầy trong bụng. Bàn tay anh lưu luyến vuốt ve thân thể cô, bờ môi mỏng lại nhẹ nhàng yêu thương đặt xuống từng nụ hôn trên khuôn mặt cô.
Tình cảm mãnh liệt qua đi, tình dục tuyệt vời mang đến cho bọn họ cảm giác ấm áp, cô lười biếng nằm trong vòng tay anh, lắng nghe từng hơi thở trầm thấp, gợi cảm đến mê người.
Cơn buồn ngủ dần dần kéo đến, cô nhắm mắt lại, khóe môi khẽ cong lên, giấc mơ ngọt ngào này khiến cô không muốn tỉnh giấc….
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.