Tác giả: Ly Ly
Cạch
Chiếc 乃út đắt tiền rơi trên mặt bàn rồi lăn xuống sàn. Tuy nhiên bây giờ chẳng ai buồn đoái hoài tới nó cả. Diệc Cẩn ngồi xuống ghế dựa, khuôn mặt quay trở lại trạng thái lạnh lùng, môi mỏng khẽ nhếch lên, hắn nói.
"Đơn cũng kí rồi, em muốn gì nữa không."
Thái độ thoả hiệp lạ thường khiến Lê Hoan có chút bất ngờ. Cô nâng tay chùi sạch nước trên mặt, lắc đầu rồi lại gật đầu, nói:
"Có. Dây chuyền của tôi."
Diệc Cẩn kéo ngăn tủ lấy ra một chiếc hộp nhỏ màu rượu đỏ bằng bàn tay, vô tình ᴆụng vào chốt bật bằng kim loại khiến nắp hộp bật ra, lộ ra sợi dây chuyền hình cỏ bốn lá tinh tế được đặt ngay ngắn. Hắn ấn tay đóng nắp lại, nhưng mơ hồ thấy được một hàng chữ vô cùng nhỏ khắc ở trong mặt dây: Chồng tôi. Động tác của hắn trì trệ trong giây lát. Hắn từng thấy Lê Hoan đeo sợi dây chuyền này rất nhiều lần, mà không biết bên trong còn khắc chữ. Đeo sợi dây chuyền có khắc chữ "Chồng tôi" là ý gì? Trói buộc? Hay là muốn đánh dấu chủ quyền? Diệc Cẩn miên man suy nghĩ.
Lê Hoan gõ tay xuống bàn.
Diệc Cẩn ngẩng đầu đối mặt với khuôn mặt xa cách của cô. Chẳng hiểu sao hắn muốn giữ lại sợi dây này, bàn tay chậm chạp không đưa ra.
Lê Hoan mím môi thúc giục:
"Trả tôi."
"Nó có đắt tiền lắm không?" Diệc Cẩn chợt hỏi.
"Không quý, hàng bán sỉ ngoài đường mà thôi."
"Vậy có thể tặng anh sợi dây này..."
"???" Anh bị ảo à.
"Coi như quà chia tay."
Dứt lời, hắn lại đút chiếc hộp vào ngăn kéo, nhanh tay đóng lại, không để Lê Hoan có chút thời gian phản đối.
Lê Hoan có chút cạn lời, nhìn thái độ của chồng cũ hiển nhiên sẽ không trả lại. Thật ra bây giờ nó đã không còn ý nghĩa gì nữa, cho hắn coi như phí thanh xuân cũng không sao.
Lê Hoan cầm theo tờ giấy li hôn xuống lầu, lúc đi ngang qua Hà Mộng Ân thấy cô ta liếc cô một cái, nụ cười dịu dàng vẫn luôn hiện hữu trên gương mặt. Lê Hoan làm lơ cô ta đi tới ôm lấy dì Trương.
"Con sẽ nhớ dì lắm. Đồ ăn dì làm rất ngon."
Dì Trương không hiểu chuyện gì, hiền hậu vỗ vai cô.
"Cô thích thì sau này dì sẽ nấu nhiều một chút, muốn ăn cái gì thì cứ bảo dì."
"Vâng. Con chào dì." Mong là sẽ còn có ngày gặp lại.
Lê Hoan buông dì Trương ra xoay người đi, từ đầu tới cuối không quay đầu nhìn lại một lần nào.
"Đợi đã!!!"
Diệc Cẩn chạy từ lầu hai xuống trước mặt cô, lời nói đứt quãng do hụt hơi.
"Chuyện này... em có muốn nói cho ba mẹ không." Ngại có người thứ ba ở đây, hắn không nói ra là chuyện gì.
Hà Mộng Ân đưa mắt nhìn về phía này, thấy cô ta muốn đi tới Lê Hoan trả lời luôn:
"Tạm thời chờ qua hết năm mới đi rồi hãy nói."
Nói xong cô liền đi khỏi căn nhà, bây giờ đã không phải nhà của cô nữa rồi.
Tạm biệt!
Cô ghé qua chỗ luật sư để giải quyết nốt việc li hôn.
Gần mười hai giờ, Lê Hoan phong trần mệt mỏi bước vào phòng khách sạn, ngả người nằm xuống ngủ một giấc tới hai giờ chiều. Khi thức dậy bụng cô đã điên cuồng kêu vang, thúc giục cô phải bón thức ăn cho nó.
Cứ như thế, người phụ nữ vừa quay trở lại kiếp độc thân đã lãng phí hết một ngày. Li hôn không phải là chấm dứt, đó có khi lại là sự khởi đầu mới, một cuộc sống tốt đẹp hơn. Lê Hoan năm nay mới hai mươi tư tuổi, cô còn quá nhiều thứ để quan tâm ngoài hôn nhân, cô cũng có một công việc ổn định để kiếm miếng ăn qua ngày. Cô tính mua một căn nhà nhỏ để sống, liên hệ qua với người môi giới nhưng hai bên cò kè ở phần trả giá. Căn nhà ở một khu dân cư đông đúc, thiết kế đẹp mắt nhưng giá thì đắt cắt cổ.
Lê Hoan có ý định từ bỏ. Tuy nhiên tới buổi trưa người kia liên hệ lại với cô, nói rằng giá cả sẽ giảm xuống một phần ba. Nguyên nhân là con trai chủ nhà ở bên Mỹ bị bệnh gì đó, hai ông bà phải qua đó liền gấp.
Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen.VN, web đọc truyệt tốt nhất trên trình duyệt Chrome và SafariNghe có hơi vô lí, nhưng sau khi xem xét hợp đồng thấy không sai sót chỗ nào, Lê Hoan liền kí.
"Buổi chiều cô có thể chuyển tới ở luôn."
"Nhanh như vậy sao? Người chủ trước không thu dọn đồ gì?"
"Bọn họ đã dọn từ sáng rồi."
Nghe vậy cô mới yên tâm thu xếp hành lí. Đúng hai giờ chiều cô kéo vali tới địa điểm đã định.
Căn nhà nhỏ xinh sơn màu vàng nằm yên vị giữa vô số toà nhà cao tầng, như một nơi ẩn cư của danh sĩ thời cổ lạc giữa thời hiện đại đầy dầu khí, có chút không ăn nhập với khung cảnh thành phố. Thế nhưng cô lại thích nó.
Bên cạnh nhà là hai cửa hàng, một bên bán các loại nước tương, một bên là cửa hàng thú cưng. Vị trí đắc địa như vậy bảo sao lại muốn bán giá cắt cổ.
"Ào."
Bỗng một xô nước bị hất ra ngoài đường khiến Lê Hoan giật mình, theo bản năng nhảy qua một bên. Người hất nước có lẽ không biết trước cửa còn có người, khuôn mặt sững sờ chuyển sang áy náy sau cùng là ngạc nhiên tột độ.
"Là cô sao?!!!" Người đàn ông cao lớn thò chân ra khỏi cửa mở miệng kêu lên, khuôn mặt phấn khích khi gặp được người quen.
"???" Ai??? Nói tôi á???
"Cô không nhớ tôi sao? Bờ cát ấy. Ây ya, uổng công người ta còn nhắc nhớ cô chú ý trời mưa."
Một chút kí ức khó nói hiện về. Lê Hoan có chút buồn cười nhìn người đàn ông mặc tạp dề, khuôn mặt lấm lem trước mặt. Quả là không thể nhận ra bộ mặt mèo này là người đàn ông tuấn tú hôm đó. Mà anh ta nói cái gì? Nhắc nhở? Anh ta còn có gan nói ra câu đó sao?
"Anh đáng ra phải cảm ơn tôi vì đã đưa anh tới nơi đậu xe."
"Hôm đó tôi có cảm ơn rồi mà."
"Lời nói không có giá trị."
Người đàn ông a một tiếng rõ to, đẩy cánh cửa thủy tinh phía sau lưng, làm động tác mời chào.
"Nhà tôi bán nước tương, quý cô có hứng thú thì vào uống hai li."