Tần Hoài không hề nhìn Liễu Vân Khê mà chỉ nhìn chằm chằm Tần Dịch, "Rốt cuộc chuyện này là thế nào?"
Trong lòng Tần Dịch vốn đang ngột ngạt, lửa giận trong nháy mắt liền bộc phát ra ngoài. Hắn hất mạnh cái ly bên cạnh xuống đất.
Liễu Vân Khê vốn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã bị doạ sợ tới mức sắc mặt trắng nhợt.
Trên mặt đất một mảnh hỗn loạn.
Vẻ mặt Tần Dịch tràn đầy thịnh nộ hung ác: "Là thế nào? Mười năm trước, ông không nói một lời mang bà ta vào nhà họ Tần. 5 năm trước, ông dùng hết thủ đoạn buộc tôi và Vũ Vụ chia tay. Bây giờ ông hỏi tôi chuyện này là thế nào? Trong lòng ông chỉ có lợi ích gia tộc, tôi cũng chỉ là một quân cờ trong tay ông mà thôi!"
Tần Hoài đứng dậy, nét mặt ông ta vẫn rất bình tĩnh, chỉ có bàn tay đang đỡ bàn là run rẩy không thôi. Ông ta nhìn chằm chằm Tần Dịch, không biết qua bao lâu, cả người ông ta ngã thằng ra phía sau, té xỉu trên mặt đất.
Tần Dịch sững sờ, bên tai là tiếng hô hoảng sợ của quản gia, còn có tiếng cười như người điên của Ngô Tuệ Quân. Tay chân hắn lạnh ngắt, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Người đàn ông như Thái Sơn kia, ngã xuống trước mặt hắn.
Bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt ICU, Tần Dịch đang ngồi trên hành lang yên tĩnh đến đáng sợ, giống như không cảm nhận được thời gian trôi qua cho đến khi quản gia đi tới, giọng nói tràn ngập bi thương: "Cậu chủ, cậu đã một ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-a-em-khong-muon-pha-san/1061969/chuong-72-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.