Trong 25 năm cuộc đời của Đồng Vũ Vụ, số lần cô dùng chiêu câu dẫn như thế này không nhiều, và toàn bộ đều dùng trên người Phó Lễ Hành. 
Cô mất hơn mười phút để mặc bộ lễ phục màu trắng, nhìn vào mình trong gương soi trong phòng thay đồ. Không biết có phải do nhiệt độ trong phòng quá cao hay không mà mặt, tai, thậm chí là cổ của cô đều ửng đỏ. Đừng thấy cô biểu hiện tự nhiên trước mặt Phó Lễ Hành mà lầm tưởng, đối với cô, đây là một thử thách vô cùng xấu hổ. Ở nơi mà Phó Lễ Hành không thấy được, cô đã phải xây dựng không dưới 800 tầng tâm lý. 
Nếu cô và Phó Lễ Hành không phải là vợ chồng thì cô sẽ không làm điều này. 
Cô tự nói với chính mình: Hắn là chồng của mày, hắn hiểu rõ mọi thay đổi trên cơ thể mày. 
Đã như vậy thì không cần phải thẹn thùng. Loại chuyện thân mật hơn cũng đã làm, huống chi bây giờ vẫn còn mặc quần áo đấy thôi. 
Ngồi bên ngoài, kỳ thật Phó Lễ Hành có chút không kiên nhẫn nổi nữa. 
Có thể là bị lời nói của Đồng Vũ Vụ ảnh hưởng, hắn cũng bắt đầu cảm thấy căn phòng này có chút nóng, huống chi hắn còn mặc áo sơ mi và quần dài. Nhìn thoáng qua phòng thay quần áo, hắn đưa tay cởi cúc áo sơ mi. (TY: từ từ cháo nó mới nhừ anh ơi, muốn thấy đồ ngon thì phải kiên nhẫn, kiên nhẫn~) 
Thay 1 cái lễ phục thôi mà cần nhiều thời gian như vậy sao? 
Ngay khi sự kiên nhẫn của Phó Lễ Hành đạt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-a-em-khong-muon-pha-san/1061917/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.