“Tình trạng của cảnhsát Phó và Bạch San thế nào rồi? Trước khi tới đây, tôi cũng chỉ biếtđược cảnh sát Phó bị thương, không biết rõ tình huống cụ thể.”
Sau khi vào đến thang máy, Văn Mân lập tức hỏi ra vấn đề mà cô đang muốn biết nhất lúc này.
Người kia vốn là đang chăm chú nhìn biển báo trên thang máy, hiển nhiên trong lòng cũng đang cực kỳ sốt ruột.
“Vết thương của cảnh sát Phó thế nào chắc phải chờ phẫu thuật xong mới biếtđược. Chỉ là trên đường đưa tới bệnh viện đã từng bị sốc nặng, hơn nữado bị mất máu quá nhiều nên chỉ e là tình trạng không được tốt lắm.”
Nói không tốt lắm chẳng qau là dùng từ nhẹ nhàng hơn một chút mà thôi. Nếu nói thật ra thì chỉ có thể nói là rất tệ.
Khương Bạch San là nhân viên tại hiện trường chứng kiến toàn bộ sự việc xảy ra trong phòng thí nghiệm. Bản thân cô là trợ lý nghiên cứu viên, ngay cảkhi lĩnh vực nghiên cứu chủ yếu của cô không phải là cơ thể người cũngbiết lúc này cơ hội cứu sống Phó Thiên Húc là cực thấp.
Chonên, bây giờ cô mới ngồi mãi bên ngoài phòng phẫu thuật không chịu nhúcnhích, vẻ mặt không hề thay đổi, chỉ là xung quanh tản ra một loại hơithở giống như bước vào địa ngục.
Thấy không thể hỏi thêm gìnữa, Văn Mân cũng ngừng hỏi, chỉ là bàn tay nắm lấy tay Văn mẹ đã siếtchặt thêm vài phần, thậm chí ngay cả các đốt ngón tay hình như cũngtrắng bệch rồi.
Văn mẹ chịu đựng sự đau đớn trong lòng bàntay, nghiêng đầu liếc qua Văn Mân, cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-a-anh-that-quai-go/1527573/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.