“Nhóc.”
Ba Văn liếc mắt nhìn người con rể đang ngồi bên cạnh con gái mình, muốnnói rõ đầu đuôi mọi chuyện nhưng vừa mở miệng gọi một tiếng “nhóc” xonglại không biết nên nói tiếp thế nào.
“Ba ~, nếu ba cảm thấy khó nói thì không cần nói ra đâu ạ, con nghĩ làbây giờ con đã hiểu được tâm trạng của mẹ khi nói những lời đó rồi.”
Nhìn thấy hàng tóc mái hai bên của cha đã bạc trắng từ lúc nào, còn cóvành mắt cũng hiện rõ nếp nhăn, Văn Mân chỉ cảm thấy trong lòng mìnhchua xót.
Chuyện này, hình như cô đã từng nghe thấy một lần, đó là lúc cô còn rất nhỏ.
Cô nhớ rõ, trước đây ba mẹ vẫn thường dẫn cô đến nhà bà ngoại chúc tết,trong một lần tình cờ, cô đã nhìn thấy bà ngoại nắm lấy bàn tay của mẹrồi thở dài.
“Ai ~~ chuyện cũng qua lâu như vậy rồi, nếu có thể thì hãy quên đi, concứ nhỡ mãi như vậy đối với với đứa bé kia cũng không tốt. Hãy để cho đứa bé yên tâm tìm một gia đình khá giả khác, bây giờ con cũng có con gáirồi, cứ chăm sóc tốt cho con bé là được.”
Khi đó cô còn nhỏ nên không hiểu được những lời của bà là có ý gì. Cônhớ rõ những lời đó chẳng qua là vì trước giờ cô chưa bao giờ nhìn thấydáng vẻ thương tâm của mẹ như vậy. Hơn nữa, trong lời nói của bà ngoạicòn nhắc đến cô nữa, nếu không chắc cô cũng chẳng thèm để ý.
Sau đó, cũng không biết là do cô mải chơi đùa cùng với đám anh chị embên nhà bà ngoại vui quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-a-anh-that-quai-go/1527554/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.