Từ khách sạn đi ra, Tiếu Đồng chỉ để lại một câu bảo Khương Bạch San buổi chiều nhớ đến phòng thí nghiệm đúng giờ rồi xoay người kéo Văn Mân lên xe rời đi.
Nhìn thấy cảnh vật ngoài cửa xe ngày càng quen thuộc, Văn Mân nghiêng đầu nhìn lại Tiếu Đồng, kinh ngạc hỏi anh:
“Anh muốn về nhà? Để quên thứ gì ở nhà rồi sao?”
“Anh đưa em về nhà, không phải em rất sợ khi nhìn thấy hài cốt sao? Buổi chiều anh đến phòng thí nghiệm một mình được rồi.”
Tiếu Đồng liếc thấy bộ dáng như muốn nói gì của Văn Mân, nghĩ rằng cô là vi lo lắng anh buổi tối về nhà muộn, cho nên nói thêm một câu: “Buổi tối anh sẽ về nhà đúng giờ ăn cơm, em đừng lo lắng.”
Văn Mân nghe vậy, trề môi một cái, nhưng cuối cùng cũng không nói gì. Kỳ thật trong lòng cô cũng rất rối rắm, biết rõ giữa anh và Khương Bạch San không có gì nhưng vừa nghĩ tới buổi chiều hai người đó vẫn ở cùng nhau, cô vẫn cảm thấy có chút khó chịu.
Nhưng lý trí nói cho cô biết, cô thật không nên theo anh đến phòng thí nghiệm, cứ coi như là vì xem trọng công việc của Tiếu Đồng thì cũng không nên đến. Trên phương diện nghiên cứu xương cốt, cô không thể giúp gì được, nếu đi chỉ càng thêm phiền toái mà thôi.
Về tới dưới lầu, Văn Mân chỉ dặn lại anh một câu: “Buổi tối em làm mấy món anh thích ăn, anh nhớ về sớm một chút” rồi bước xuống xe.
Thấy Tiếu Đồng mỉm cười gật đầu, cô mới đóng cửa xe lại, bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-a-anh-that-quai-go/1527513/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.