Nghe Văn Mân dùng giọng điệu đáng thương nói ra những lời này, những ló lắng của Tiếu Đồng từ lúc lên xe tới giờ đã tan thành mây khói rồi, anh còn tưởng cô đã xảy ra chuyện gì, hóa ra chỉ là chuyện nhỏ này, cô thế này là vì chứng sợ hãi trước hôn nhân, là bởi vì từng bị phản bội, cho nên đối với hạnh phúc sắp có được sinh ra cảm giác sợ hãi. Tiếu Đồng bật cười vỗ nhẹ lưng Văn Mân, dùng giọng điệu hết sức ôn nhu để làm yên lòng cô gái nhỏ. "Hãy yên tâm, anh Tiếu Đồng, đời này chỉ kết hôn một lần." Văn Mân còn chưa kịp cảm động vì câu nói này, ngay lập tức lại nghe Tiếu Đồng nói tiếp: “Kết hôn tốn kém nhiều như vậy, trước sau đều phải đầu tư tình cảm và thời gian nhiều như vậy, còn có biện pháp bồi dưỡng, biện pháp giải quyết, thiên tài đâu có rảnh rỗi như vậy.” “Anh…” Bởi vì cái người không hiểu phong tình là gì này, Văn Mân vốn là đau thương và lo lắng nhất thời chuyển thành tức giận, cô ngẩng đầu muốn dạy dỗ Tiếu Đồng đang hồ ngôn loạn ngữ* này một phen, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của anh, cô liền tự động im miệng, bởi vì tình cảm ngọt ngào ẩn dấu trong ánh mắt ấy hoàn toàn trái ngược với những lời anh đã nói ra. *hồ ngôn loạn ngữ: nói những lời vô nghĩa hoặc nói hươu nói vượn. *** Tiếu Đồng hơi cúi đầu, từng chút từng chút kéo gần khoảng cách của hai người, ấn trụ môi cô, từ nông rồi đến sâu, dây dưa triền miên. Tiếng gõ cửa “cốc cốc” đột ngột vang lên, Văn Mân như chợt bừng tỉnh từ trong mộng, lùi về phía sau, nhìn thấy Tiếu Đồng gần ngay trước mắt, gương mặt cô phút chốc đã đỏ lên. “Khụ, khụ, nhóc con, Tiếu Đồng, các con tắm xong liền nhanh chóng đi ra, ba mẹ có chuyện cần nói với các con.” Văn mẹ lúng túng ho khan, lên tiếng nhắc nhở người bên trong nhanh chóng ra ngoài, mới rồi đến cửa thấy cửa phòng không khóa, nghĩ là có thể tiến vào, thật không nghĩ tới, ở cửa phòng tắm lại nghe được tiếng nói rất nhỏ truyền từ bên trong, nếu có thể, bà tuyệt đối cũng muốn để cho con gái nhà mình có đủ không gian thời gian phát triển tình cảm vợ chồng, chỉ là lúc này quả thật có việc gấp, cho nên chỉ có thể làm cái bóng đèn đi quấy nhiễu chuyện tốt. Lúc Văn Mân và Tiếu Đồng vội vàng mặc xong quần áo đi đến phòng khách, người lớn hai nhà đã nhàn nhã ngồi ở hai bên ghế sa lon, bốn con mắt chiếu thẳng vào hai người bọn họ, lộ ra vẻ cười nhạo khiến người ta mặt đỏ tai hồng. "Nhóc con, mau tới đây ngồi, ở bên này." Mẹ Tiếu đứng dậy, thân thiết kéo tay Văn Mân, bảo cô ngồi xuống bên cạnh mình, vẻ mặt, ánh mắt đều toát lên vẻ rất vừa lòng. "Bác gái..." “Xí, thế nào còn gọi ta là bác gái đây? Con hiện tại chính là vợ Tiếu Đồng, con nói, con nên gọi ta là gì nha.” Gương mặt Văn Mân lại đỏ lên, quay đầu liếc mắt nhìn qua Tiếu Đồng, lúc này mới ngượng ngùng gọi một tiếng “Mẹ”. "Ôi chao~~ ha ha, đứa bé ngoan." Tiếu Đồng nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của Văn Mân trong tiếng cười rộ của mọi người, ánh mắt chợt lóe lên, đi đến ngồi xuống bên cạnh Văn Mân, đưa tay nắm lại bàn tay đang bị mẹ mình kéo lấy. "Có cái gì phải xấu hổ, em hiện tại chính là bà xã của anh, đây là sự thật." Cha mẹ Văn gia nhìn thấy bộ dáng con gái ở trước mặt con rể cứ như chim nhỏ nép vào người, tảng đá lớn đè ở trong lòng nhiều năm cuối cùng cũng rơi xuống, lúc trước Văn Mân và người kia nói chuyện yêu đương, trong lòng bọn họ có một ngàn một vạn thứ không yên tâm, nhưng dù bọn họ có khuyên nhủ thế nào, con gái vẫn cứ khăng khăng nhận định chính là người đó không chịu quay đầu lại. Hiện tại tuy gả đi có chút vội vàng, nhưng Tiếu Đồng đứa trẻ này từ nhỏ lớn lên bọn họ cũng chứng kiến được, cũng biết rõ, đứa tre này tuy ở phương diện đối nhân xử thế còn điểm thiếu sót, nhưng tuyệt đối là một người đáng để phó thác cả đời, con gái có thể tìm được một bến đỗ tốt như vậy, bọn họ cũng có thể yên tâm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]