"Giáo sư Tiếu, thật sự là anh sao!”
Giọng nữ một lần nữa vang lên, cơ thể Văn Mân không khỏi lại cứng đờ.
Vẫn luôn chú ý tới Văn Mân, Tiếu Đồng tự nhiên cũng phát hiện có gì đó không thích hợp, anh không rõ vì sao mới vừa rồi tâm tình cô còn rất vui vẻ, xấu hổ làm nũng bỗng nhiên lại trở nên giống như là một con chim nhỏ hoảng sợ, chẳng lẽ là bởi vì…
Tiếu Đồng cẩn thận liếc nhìn vẻ mặt của Văn Mân, lại ngẩng đầu nhìn người vừa tới ở trước mặt, mi tâm hơi nhíu lại.
“Không phải tôi, còn có thể là ai khác sao? Thì ra trí nhớ của cô kém như vậy!” Bởi vì phản ứng của Văn Mân, giọng điệu nói chuyện của Tiếu Đồng lúc này cũng không tốt lắm, anh cảm nhận được, Văn Mân dường như cũng không thích người đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ này.
"Bạch San, đây là?"
Nghe được thanh âm trầm thấp của người kia truyền đến, Văn Mân lúc này mới để ý đến đứng trước mặt còn có một người khác, giọng nói vừa rồi đúng là của người đàn ông này, anh ta đứng bên cạnh Khương Bạch San, cử chỉ thân mật, trong lời nói có thể thấy được quan hệ của hai người cũng không tầm thường.
“Thiên Húc, em quên giới thiệu rồi, ha ha.” Khương Bạch San nhìn thoáng qua vẻ mặt Tiếu Đồng, sau đó lúng túng cười một tiêng, cô vừa rồi chỉ là cảm thấy gặp Tiếu Đồng ở chỗ này rất kỳ quái, cho nên mới kinh ngạc kêu lên, hoàn toàn quên mất người này linh hồn của cả phòng nghiên cứu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-a-anh-that-quai-go/1527491/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.