Chương trước
Chương sau
Vì cuộc điện thoại của Phạm Thành, buổi tối Tiếu Đồng ngoan ngoãn trở về phòng ngủ, thật ra thì dù anh có không tự giác, vẫn có ý đồ muốn làm chuyện xấu thì Văn Mân cũng không có tâm trạng mà lo nghĩ.
Dù sao Văn Mân cũng là một cô gái, còn là được sống lại hơn một đời người, cho nên đối với sinh mệnh đặc biệt có sự mẫn cảm và quý trọng hơn nhiều so với những người khác.
Ngày hôm sau, Văn Mân thức dậy từ rất sớm, chuẩn bị bữa sáng cho Tiếu Đồng, hai người vội vàng dùng bữa xong liền chạy tới Trần gia thôn, nơi mà Phạm Thành đã nhắc tới.
Lúc đi, bọn họ cũng không gọi điện thoại thông báo cho Phạm Thành, nếu nói ra, chỉ sợ Phạm Thành vô luận là minh bạch hay bí mật cũng phái người đi theo bọn họ, như vậy lỡ bứt dây động rừng thì sẽ không tốt. Bọn họ chỉ là người dân bình thường, trên người cũng không có tảng bị vũ khí, ngụy trang thành người qua đường vô tình đi vào trong thôn cũng tương đối dễ dàng thu thập tin tức.
“Tiếu Đồng, anh định trực tiếp đến tìm người què họ Trần hỏi thăm tình huống của người mất tích sao?” Văn Mân đem tầm mắt nhìn thoáng qua phong cảnh bên ngoài qua cửa kính xe rồi chuyển đến trên người Tiếu Đồng, thấp thỏm hỏi một câu.
Tuy hiện tại cô rất muốn biết chồng của người bị hại có phải là hung thủ hay không, nhưng cô lại sợ nhỡ đâu anh ta chính là hung thủ giết người, khi trực tiếp đối mặt với một kẻ giết người đốt xác dã man, cô vẫn cảm thấy có chút căng thẳng.
“Không, trước đừng vội đi tìm hắn, chúng ta lượn một vòng chung quanh thôn trước đã, nhìn xem có chỗ nào có tòa nhà hơn 5 tầng không.”
“Tòa nhà hơn 5 tầng? Vì sao?” Văn Mân khó hiểu nhìn Tiếu Đồng, tuy báo cáo kết quả đối chiếu của bên pháp y còn chưa xong, nhưng thời gian người mất tích và thời gian tử vong của người bị hại giống nhau, mô tả hình dáng cũng giống nhau, điều đó nói lên vợ của người què họ Trần này rất có thể chính là người bị hại, bọn họ trực tiếp tìm tới nhà không phải dễ dàng lấy được tin tức có ích hơn sao?
“Em đã quên lúc trước anh từng nói qua, người chết có khả năng là rơi từ trên cao xuống, đập đầu vào đất mà chết sao, dựa theo mức độ gãy của hộp xương sọ, anh đoán người chết phải rơi từ độ cao ít nhất 5 tầng lầu trở lên.”
“Anh nghĩ trước phải tìm hiện trường xảy ra án mạng? Sao trước đây anh không nói cho đội trưởng Phạm bọn họ biết đi, bọn họ có nhiều người, việc tìm kiếm so với chúng ta còn dễ dàng hơn.”
“Hừ, với trình độ của bọn họ!? Từ khi phát hiện vụ án đến bây giờ đã qua nhiều ngày rồi, sau đó trời lại đổ mưa, em cảm thấy bọn họ có thể tìm được chứng cứ sao? Không phá hư bằng chứng ở hiện trường cũng là may mắn lắm rồi.”
“…” Văn Mân nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tiếu Đồng vẫn chuyên tâm lái xe, rất thông minh lựa chọn không nói thêm gì nữa, sựu ngạo mạn của người đàn ông này lại bắt đầu, chỉ cần cô nói tiếp, chỉ sợ một đường này sẽ không ngừng nghe anh tự mình mèo khen mèo dài đuôi rồi, tuy những gì anh nói đều là sự thật, nhưng Văn Mân vẫn không muốn cái lỗ tai của mình chịu cái loại độc hại này.
Xe chạy khoảng 1 giờ cũng tới được Trần gia thôn, không biết rằng đêm qua có rất nhiều cảnh sát đã tìm đến thôn này.
Lúc xe bọn họ vừa tiến vào đến cửa thôn, Văn Mân liền cảm giác được một bầu không khí rất kì quái, bởi vì lúc bọn họ đến cũng đã gần 8 rưỡi sáng, đúng lúc lượng người qua lại trong thôn là đông nhất, nhìn thấy chiếc xe lạ của bọn họ đi ngang qua thì ánh mắt mọi người đều có vẻ hết sức cảnh giác.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.