Chương trước
Chương sau
Mãi đến ngày hôm sau theo Tiếu đồng đi đến đội cảnh sát, Văn Mân vẫn mãnh liệt có cảm giác bị lừa gạt.
“Giáo sư Tiếu, Văn tiểu thư, rất vui được chào đón hai vị, tối qua nhận được điện thoại của Văn tiểu thư, lão Phạm ta vẫn thấp thỏm đến bây giờ, cuối cùng cũng mời được giáo sư Tiếu đại giá rồi, chỉ cần giáo sư Tiếu chịu ra tay hỗ trợ, tin tưởng vụ án này rất nhanh sẽ được phá.”
Từ sáng sớm Phạm Thành đã đứng chờ ở bên ngoài văn phòng đội cảnh sát, chính là hi vọng giáo sư Tiếu có tính cách quái gở này không tìm ra điểm sai sót, kỳ thực trong lòng ông cũng biết, để mời được Tiếu Đồng tham gia điều tra vụ án này cũng có chút khó khăn.
Nghĩ đến đây, ông lập tức quay đầu nhìn vị công thần có công lớn nhất trong việc này, chỉ là Văn Mân lúc này còn đang cúi đầu suy nghĩ xem mình như thế nào bị lừa đưa đến nơi này, căn bản không chú ý tới Phạm Thành vẫn đang híp mắt với vẻ đầy cảm kích.
“Ông hẳn là rất cao hứng đi, hơn nữa còn phải đặc biệt cảm ơn Tiểu Mân, nếu không phải Tiểu Mân thuyết phục tôi, tôi mới không muốn cùng mấy người cảnh sát chỉ biết nịnh nọt, hiệu suất làm việc lại cực kém hợp tác đâu."
Văn Mân vừa mới định thần lại chợt nghe câu phát ngôn “vĩ đại” của Tiếu Đồng, nhất thời cảm thấy cả kinh, vội càng ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của Phạm Thành. Ôi chao, coi như đây là sự thật, nhưng hắn cũng không thể cứ như vậy nói thẳng a, chẳng lẽ hắn một chút cũng không lo lắng những người này đến lúc đó sẽ gây khó khăn cho hắn sao.
“Đội trưởng Phạm, ý Tiếu Đồng không phải như vậy, ý của anh ấy là ngài sáng sớm đã đứng ở ngời đợi chúng tôi rồi, thật là làm cho chúng tôi thụ sủng nhược kinh*, lần này hợp tác với cảnh sát là nghĩa vụ của người dân như chúng tôi, nếu khả năng chuyên môn của Tiếu Đồng có thể giúp đỡ được chút việc gì đó, đây là vinh hạnh của chúng tôi mới phải.”
*thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo
Phạm Thành sớm đã chuẩn bị tâm lý rằng Tiếu Đồng nói chuyện sẽ rất thẳng thắn, nhưng lại không nghĩ tới thẳng đến mức này, ông thật muốn phản bác một chút, nhưng lại tìm không thấy có chỗ nào có thể phản bác, không phải vừa rồi ông ta cũng có ý nịnh nọt sao? Hơn nữa đúng là bọn họ làm việc hiệu suất rất thấp, từ lúc phát hiện xác chết đã ba bốn ngày nhưng chưa phát hiện ra được một chút đầu mối nào.
Mà ngay tại thời điểm hắn bị lời nói của Tiếu Đồng làm cho lúng túng không biết trả lời thế nào, Văn Mân kịp thời mở miệng giải vây, làm cho Phạm Thành một lần nữa hạ quyết tâm, chỉ cần sau này cùng hợp tác với Tiếu Đồng phá án, nhất định mang theo Văn Mân, nếu không hắn thật lo lắng hai bên không thể giao tiếp bình thường.
“Ha ha a, Văn tiểu thư nói hơi quá rồi, hai vị xin mời vào bên trong, chúng ta ở trong này nói chuyện.
Khi Phạm Thành đi trước dẫn vào văn phòng, Văn Mân mới xoay người hướng vẻ mặt vô tội của Tiếu Đồng trừng mắt một cái.
“Tiếu Đồng, anh không nói lời nào sẽ chết sao, vừa mở miệng liền đắc tội người ta, anh không sợ người ta sẽ gây khó dễ cho anh, người ta dù sao cũng là cảnh sát, anh dù có học vấn cao cũng chỉ là một người dân bình thường. Nếu người ta thật tâm muốn đối phó anh, anh nhất định không xong đâu.”
Văn Mân cho là Tiếu Đồng bị cô mắng nhất định sẽ mở miệng phản bác, hoặc ít nhất cũng sẽ tỏ vẻ không phục, nhưng ngoài dự kiến là, người này lại có thể nhìn cô chằm chằm cười đến ánh mắt cũng híp lại.
“Em lo lắng cho tôi?”
Nghe được giọng điệu rõ ràng như vậy, còn có biểu cảm của ánh mắt, Văn Mân lần nữa cảm thấy được hơi thở dồn dập, cô mạnh mẽ lắc đầu, vừa di về phía trước, một bên ném lại một câu.
“Có quỷ mới lo lắng cho anh.”
Tiếu Đồng đứng tại chỗ nhìn Văn Mân bước đi được vài bước, lúc này mới nhấc chân đuổi theo cô, duỗi tay đem người phụ nữ đang xấu hổ ôm vào trong ngực mình.
“Yên tâm đi, Phạm Thành không phải là người thích so đo, nếu là tiểu nhân, tôi đã không nói những lời này rồi, hơn nữa, cho dù hiện tại tôi chỉ là một người dân bình thường, nhưng ban đầu khi về đây là đáp ứng lời mời hợp tác của Bộ công an làm cố vấn đặc biệt, như vậy chức vị so với Phạm Thành đội trưởng đội cảnh sát còn lớn hơn.”
“Ách…” Văn Mân ngẩng đầu nhìn Tiếu Đồng không chớp mắt, nửa ngày sau mới thốt lên một câu: “Anh đây là điển hình của hồng chọn quả mềm*”
Đây không phải là EQ thấp nha, người đàn ông này đơn giản là so với khỉ còn tinh*.
*Hồng chọn quả mềm: là một câu thành ngữ ý chỉ những người biết chọn đối tượng, hoàn cảnh sao cho có lợi với mình. Trong câu nói trên của Văn Mân ý nói Tiếu Đồng đối với Phạm Thành nói thẳng không kiêng dè gì là vì biết Phạm Thành có chức vụ thấp hơn mình.
*so với khỉ còn tinh: Mình giải nghĩa thêm một chút câu này, ta vẫn thường nghe người ta gọi mấy người hơi khôn lỏi, giảo hoạt là "khỉ thành tinh", ở đây ý chị Mân cũng tương tự như vậy, là đang nói anh Tiếu rất giảo hoạt đó
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.