Chương trước
Chương sau
“Đội trưởng, chúng ta cứ như vậy bỏ qua sao? Nếu giáo sư Tiếu không chịu hỗ trợ như đã nói, chúng ta ngay cả thân phận nạn nhân đều không tra ra được, vậy việc điều tra về sau tiến hành thế nào? Bên phía cục trưởng Đỗ và lãnh đạo thành phố chúng ta cũng không có cách nào để giải thích được.”
Cảnh sát Tiểu Trần vẻ mặt lo lắng nhìn Phạm Thành, đây là vụ án quan trọng nhất của cậu kể từ khi tham gia vào đại đội cảnh sát, bất luận là từ trách nhiệm của một người cảnh sát hay bởi vì lo lắng cho tiền đồ của mình, vụ án này hắn đều hi vọng có thể thành công phá án.
“Cậu gấp cái gì?Gấp gáp có thể đem mọi việc giải quyết xong sao? Cậu xem thái độ của giáo sư Tiếu hôm nay đi, anh ta có thể thay đổi suy nghĩ chỉ vì mấy câu nói của chúng ta sao?”
“Đội trưởng Phạm, chúng ta cũng không thể vì vậy mà từ bỏ, ngài không phải thường nhắc nhở chúng tôi, vì để cho nạn nhân và gia đình họ có được một cái công đạo, chúng ta dù có khó khăn đến mấy cũng gắng mà hoàn thành nhiệm vụ không phải sao?”
Phạm Thành nhìn thấy trên trán Tiểu Trần đều đã lấm tấm mồ hôi, không khỏi giơ tay ở phía sau đầu hắn đánh một cái.
“Xú tiểu tử, cậu thật nhớ dai, được rồi, tôi cũng không gạt các cậu làm gì, giáo sư Tiếu người này khặng định là muốn chúng ta lại đi cầu hắn, chỉ là chúng ta có đi cũng vô ích, chúng ta phải tìm Văn Mân, hôm nay tôi nhìn thấy được, chỉ cần cô ấy mở miệng, chuyện này nhất định được.”
“Văn Mân!? Là Văn tiểu thư chúng ta gặp sáng nay sao? Đội trưởng, ngài xác định chuyện này có thể được? Tôi thấy Văn tiểu thư một chút ý muốn giúp cũng không có, lúc chúng ta nói chuyện, tôi thấy cô ấy đều cố ý tránh đi.”
“Hừ, xú tiểu tử, cậu còn hoài nghi mục đích sáng nay chúng ta đến đó? Anh mắt của cậu lợi hại hay của ta lợi hại hơn? Tôi ăn muối thậm chí còn nhiều hơn cậu ăn cơm, cậu phải biết, nếu bắt tay với Văn Mân, giáo sư Tiếu khẳng định hỗ trợ.” Phạm thành giơ tay đang đặt ở sau ót cậu cảnh cảnh sát lại đánh thêm một cái, lúc này mới xoay người bước về văn phòng, miệng còn nhẹ giọng nói thầm một câu: “Này đúng là rơi vào bể tình nha, như vậy thật tốt, đặc biệt là cái dạng này có chỉ số thông minh cao nhưng chỉ số cảm xúc thật kém, ha ha.”
Bên này Phạm Thành đang lên kế hoạch làm thế nào để thuyết phục Văn Mân hỗ trợ, mà ở đầu kia Văn Mân đi theo Tiếu Đồng, một bước lại một bước tiêu sái đi vào công trường xây dựng, trong lòng không khỏi chửi thầm.
Cô hôm qua mới ép Tiếu Đồng tiểu tử thúi này giúp mình quét dọn vệ sinh, hôm nay hắn liền ăn miếng trả miếng bắt cô làm tài xế cả một ngày.
Cô thật không hiểu nổi, hắn rõ ràng là biết lái xe, sao lại cứ bắt cô phải làm tài xế a, chỉ là lúc cô đưa ra kháng nghị, tiểu tử này cũng sẽ giương oai, trừng mắt, quá đáng hơn còn đem cái chén trà đặt mạnh lên bàn, bày ra bộ dáng quyền uy của người chủ gia đình, nhìn cô giáo huấn một câu.
“Có qua có lại mới toại lòng nhau, đạo lý này em cũng không hiểu sao? Ngày hôm qua tôi giúp em, hôm nay em phải giúp tôi, đạo lý này trong phép đối nhân xử thế giữa người với người được gọi là có vay có trả, có biết không?”
Nghe đến lời này, trong lòng Văn Mân quả thực muốn phun trào, với chỉ số cảm xúc của hắn như vậy, còn có thể không biết xấu hổ trước mặt cô nói đến đạo lý phép đối nhân xử thế, anh ta thật không sợ người khác cười cho.
Chỉ là, nhìn biểu cảm giả bộ nghiêm túc trên mặt hắn thì lại không khỏi cảm thấy hắn như vậy thật đáng yêu.
Cuối cùng, Văn Mân vẫn gật đầu đồng ý yêu cầu của hắn, thôi thôi, kiếp trước cô nhân nhượng hắn quá ít, kiếp này chỉ cần hắn không leo lên đầu mình, có thể chịu đựng thì cứ nhân nhượng vậy. Hơn nữa, cô hiện tại cũng không có việc gì làm, có thể cùng hắn ở chung nhiều một chút cũng tốt, sau này nếu cô trở nên bận rộn, chưa chắc đã có thời gian ở bên cạnh hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.