Tiếu Đồng vừa ra đến cửa đã thấy Văn Mân đang ngồi đợi trong xe, thấy Tiếu Đồng đang đi tới liền nở nụ cười nhìn hắn rồi nhoài người qua mở cửa xe giúp hắn.
Tiếu Đồng đứng trên bậc thang, nhìn thấy nụ cười của Văn Mân dưới ánh trời chiều hết sức chói lọi chiếu thẳng vào tim hắn khiến hắn không khỏi cảm thấy một hồi rung động.
Sau khi ngồi vào ghế lái phụ và thắt chặt dây an toàn, hắn quay đầu hướng Văn Mân trừng mắt, “Về sau đừng có cười loạn, xấu muốn chết.”
Văn Mân đột nhiên bị hắn trừng mắt, lại nghe những lời nói lạnh như băng này của hắn, trong mắt không giấu được một tia ảm đảm.
Trong lòng cô cảm thấy thật ủy khuất, buổi sáng sau khi đưa hắn đến sở làm không có thời gian nghỉ liền chạy đi mua thức ăn, thậm chí bữa trưa của mình cũng chưa kịp ăn mà vì hắn vội chuẩn bị một thực đơn phong phú cho bữa tối, chỉ hy vọng hắn có thể ăn uống được vui vẻ. Vội vội vàng vàng cả ngày cuối cùng cũng chuẩn bị xong, nhìn thấy thời gian không sai biệt lắm liền cởi tạp dề rồi lái xe tới đón hắn. Kết quả là, ngay cả một lời nói tốt đẹp cũng chưa được nghe lại nghe thấy một câu như vậy.
“Tiếu Đồng, anh dựa vào cái gì nói tôi như vậy, tôi muốn cười thì có làm sao, tôi liền muốn cười để cho người khác nhìn đấy, anh quản được sao?”
Kể từ sau khi được trọng sinh đến nay, cô vẫn luôn sợ hãi rằng cuộc sống hiện tại có được chỉ là hư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-a-anh-that-quai-go/1527430/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.